Chương 3: (Vô Đề)

Nhưng Hoàng đế lại rất đáng ghét, mặc ta gọi đến khô cả miệng, khàn cả họng, hắn vẫn chẳng hề động lòng.

"Hừ!" Ta trợn mắt nhìn hắn, đôi mắt như phun lửa.

Hận không thể cắn hắn vài miếng.

Hắn lại đứng dậy, vẻ mặt vừa yêu chiều vừa cưng nựng, xoa đầu ta, "Đi thôi."

Ta đứng ngây tại chỗ.

Một lúc sau mới giống như con mèo bị chọc giận, "Ngài làm rối tóc ta rồi!"

"……"

Hoàng đế nhìn ta hai cái, "Đồ ngốc, còn không mau đi theo?"

Rồi hắn bước đi.

Ta lẩm bẩm vài câu trong lòng, nhanh chóng bước theo.

"Thịnh ca ca, đợi ta với."

Pháo hoa mà Hoàng đế chuẩn bị quả thật hoành tráng hơn nhiều so với pháo hoa ở Hầu phủ.

Ban đầu ta còn chút sợ hãi, nhưng dần dần, ta quên hết nỗi sợ, cũng quên cả mối hận trong lòng.

Chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi ngây thơ, vô tư vui cười.

Hoàng đế ngồi không xa, uống trà, nhìn ta.

Thoáng chốc ta thấy trong mắt hắn đầy sự cưng chiều, khiến ta cảm thấy khó hiểu.

Tại sao lại là sự cưng chiều? Chẳng phải nên là tình cảm nam nữ hay sao?

"Đồ ngốc, đi thôi."

"Ta không phải đồ ngốc, ta tên Phó Uyển Uyển."

Hoàng đế nhíu mày, như thể chịu thua, "Uyển Uyển, đi thôi."

Khi trở về hoàng cung, ta mới nhớ ra một điều, "Hoàng thượng, ngài không đưa ta về Hầu phủ sao?"

"Trẫm từng nói sẽ đưa ngươi về Hầu phủ sao?"

"Ngài…"

Ta mở miệng, đôi mắt đỏ hoe đầy ủy khuất.

Dĩ nhiên, tất cả đều là giả vờ.

Ta đâu có ngốc mà muốn quay về Hầu phủ chứ.

"Ngài thật đáng ghét."

Lúc rời đi, ta hét lên với Hoàng đế.

Nhưng giọng nói lại mang chút nũng nịu, ngọt ngào.

Đây đâu phải là tiếng hét, rõ ràng là đang làm nũng mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!