Chương 2: (Vô Đề)

Editor: Masha

Hàn thị trên mặt xanh trắng đan xen, nhất thời không nói nên lời.

Hạ gia là nhờ trưởng tử Hạ Bách Thịnh buôn bán mà phát đạt lên. Con thứ Hạ Bách Mậu nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết lý luận suông. Về sau huynh trưởng xảy ra chuyện, ông ta bị thê tử Hàn thị kiên quyết đẩy ra làm chủ sự, không những không giải quyết tốt hậu quả, còn bị gia quyến người chèo thuyền trực tiếp áp vào châu phủ nha môn kiện vì quỵt nợ, suýt nữa không được thả. May mà có Hạ Sơ Lam đứng ra ngăn cơn sóng dữ, Hạ gia mới có được thanh thế hiện giờ.

Hạ Sơ Lam thấy Hàn thị không còn lời gì để nói, tùy ý xoay vòng trân châu trên cổ tay—— đó là lễ vật Hạ Bách Thịnh đưa cho nàng nhân sinh nhật mười bốn tuổi.

Chính xác là đưa cho chủ nhân trước của thân thể này.

Đời trước Hạ Sơ Lam gặp một tai nạn trên không, tỉnh lại thì phát hiện chính mình xuyên qua đến thân thể cô nương này trùng tên trùng họ với mình, cũng có được toàn bộ ký ức của nguyên chủ. Sinh tồn đối với nàng không tính là quá khó khăn, phiền toái duy nhất chính là tính tình nàng cùng nguyên chủ thật sự khác biệt quá nhiều.

Cũng may khi đó biến cố đã xảy ra liên tiếp, tính tình nàng đại biến mọi người cũng tiếp thu được.

Hàn thị cũng biết là trượng phu mình không dùng được, xoắn vặn khăn tay, tiếp tục nói: "Vậy ngươi cũng phải đi bái kiến Cố nhị gia đi? Ông ta là vì thể diện cha ngươi mà tới, chậm trễ khách quý tóm lại là không tốt."

Danh tiếng Cố Cư Kính như vậy, không phải ai cũng có thể nhìn thấy, ai cũng có thể giao tiếp. Cố nhị gia ở Lâm An rung rung ngón tay, toàn bộ thương hộ trên đường đều phải chấn động, càng miễn bàn ông ta còn có người đệ đệ làm Tể tướng.

Vừa rồi trên bàn tiệc Cố Cư Kính hỏi Hạ Sơ Lam, Hàn thị lúc này mới vô cùng lo lắng mà chạy tới tìm nàng.

Hạ Sơ Lam lại nói: "Có việc thì ông ấy sẽ tự tìm ta, không cần cố ý đi gặp."

Hàn thị sửng sốt một chút, cơ hồ cho rằng chính mình nghe lầm. Một tiểu nha đầu chỉ hơn mười tuổi, cư nhiên muốn một đại nhân vật như vậy tự mình tới tìm nàng? Thật sự quá cuồng vọng.

Bà kiềm hãm tính tình nói: "Tam nha đầu, kia chính là Cố nhị gia! Nhân vật vang dội Đô thành. Ngươi không tính cho bản thân, cũng nên vì Đại Lang mà ngẫm lại. Cố tướng có thể tiến cử người cho cả hai ban văn võ, lại học phú ngũ xa. Nếu có thể leo lên người Cố gia bọn họ, để Cố tướng chỉ điểm một chút, Đại Lang năm sau thi lại, còn sợ không thành sao ……"

Hàn thị hãy còn thao thao bất tuyệt, Hạ Sơ Lam lại không nghĩ tốn nhiều miệng lưỡi cùng bà, cầm sách đứng lên, đối tả hữu nói: "Ta tìm địa phương an tĩnh đọc sách, Lục Bình, ngươi không được để cho bất kì ai tới quấy rầy." Nói xong thì người đã đi ra ngoài.

Hàn thị tức giận đến cả người phát run, không nghĩ tới nha đầu này quá mức ương ngạnh, cư nhiên dám hạ thể diện của bà như vậy! Bà hung hăng cắn chặt răng, quay sang nhóm thị nữ vú già nói: "Chúng ta đi!"

……

Chiều hôm buông xuống, tiền viện bên kia náo nhiệt vô cùng, mơ hồ có thể nghe được tiếng người nói, hậu viện nơi này lại tương phản có vẻ có chút quạnh quẽ.

Hạ Sơ Lam đứng ở trên cây cầu hình vòm, tay vịn lan can, ổn định tâm thần.

Nguyên chủ khi còn nhỏ hẳn là gặp qua Cố Cư Kính, nhưng đã cách đây rất lâu, ấn tượng đã rất mơ hồ. Cố Cư Kính vốn là nhân mạch cực tốt, làm sinh ý lại cực lớn có thể giúp ích Hạ gia rất nhiều. Nếu không phải có nguyên nhân khác, nàng sẽ không hành động như thế.

Trên thực tế, sau khi Hạ Bách Thịnh xảy ra chuyện, Hạ Sơ Lam vẫn luôn âm thầm điều tra nguyên nhân của tai nạn trên biển, cũng tra được một ít manh mối.

Khi Ngô Chí Viễn nhậm chức quản lý hải thương Tuyền Châu, lợi dụng chức vụ, kiếm chác tư lợi. Hắn muốn cùng thương thuyền Hạ gia hợp tác, bị Hạ Bách Thịnh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Không bao lâu sau khi Hạ Bách Thịnh xảy ra chuyện, Ngô Chí Viễn lại được Cố Hành Giản tiến cử, thăng làm Hộ Bộ Thị Lang.

Hạ Sơ Lam không có cách nào xác định vị Tể tướng đại nhân thần thánh kia đến tột cùng có hay không tham dự vào việc này, cũng không dám lộ ra, sợ đem Hạ gia cuốn vào tai hoạ lớn hơn nữa. Hiện giờ trong nhà trên có mẫu thân ốm yếu, dưới có đệ đệ nhỏ tuổi cần nàng chiếu cố. Nàng đã chiếm khối thân xác này, không thể không gánh vác trách nhiệm.

Hồ nước vang lên một tiếng "Ào", một con ếch xanh vốn ngồi ở trên lá sen, liền nhảy vào trong nước bơi đi.

Hạ Sơ Lam phục hồi tinh thần lại, không chú ý tới một người đang đứng phía sau nàng. Bởi vì bận rộn một ngày chưa được ăn cơm, trước mắt cảnh vật như muốn chao đảo, thân mình nàng không tự chủ được mà mềm nhũn.

Vốn tưởng rằng muốn té ngã, lại có một đôi tay đúng lúc duỗi ra, đỡ lấy nàng. Ngay sau đó, một cỗ đàn hương phảng phất như mùi cổ tháp ngàn năm dày nặng sâu xa tiến vào khoang mũi.

Hạ Sơ Lam nâng lên một bàn tay đỡ cái trán, nỗ lực đứng vững, cảm giác được tay của mình bị một bàn tay ấm áp đè lại.

"Cô nương nơi nào không thoải mái?" Đỉnh đầu có một giọng nam trầm thấp dễ nghe hỏi.

Hạ Sơ Lam sửng sốt, theo bản năng mà lui về sau hai bước, rốt cuộc thấy rõ người trước mắt.

Người nọ vóc người rất cao, thân thể hơi gầy, ăn mặc đơn giản một trường y bào. Ngũ quan hắn cực kỳ tuấn tú, chỉ là trên cằm lại để một dúm râu, ngược lại nhìn không ra tuổi. Đặc biệt là cặp mắt kia, phảng phất Phật ngồi trên đài sen, thâm thúy mà lại khó có thể nắm bắt.

"Ngươi là ai?" Hạ Sơ Lam hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!