Chương 9: Cậu rất nóng sao?

Diệp Khả Hoan nghe hai người họ vừa thái rau vừa nói chuyện phiếm, trong lòng khó chịu vô cùng.

Sau đó, Tưởng Lai Ân gật đầu: "Tôi hiểu sơ sơ rồi, để tôi thử lại."

Chu Tuấn Dật mỉm cười, sau đó kéo giãn khoảng cách, nhưng vẫn nở nụ cười nhìn cô.

Diệp Khả Hoan quan sát một hồi, ngoài mặt vẫn tươi cười đối diện với máy quay, nhưng mà lu giấm lão Trần trong lòng đã đổ lênh láng không có cách nào ngăn lại được.

Rõ ràng so với Chu Tuấn Dật, nàng quen thuộc với Tưởng Lai Ân hơn nhiều.

"Khả Hoan..." Lúc này, Lưu Vân nhìn về phía Diệp Khả Hoan, đồng thời làm cho Diệp Khả Hoan thu hồi tâm tư.

"Dạ!" Diệp Khả Hoan cũng nhìn cô, "Sao vậy ạ?"

"Đến nhặt đống giá đỗ này giúp chị, một mình chị không làm hết nhiều việc thế này được." Lưu Vân lau vết nước trên mặt.

Diệp Khả Hoan lại liếc nhìn Chu Tuấn Dật và Tưởng Lai Ân, đi về phía Lưu Vân: "Đến đây!"

Đến bên cạnh Lưu Vân, Diệp Khả Hoan nắm lấy một nắm giá đỗ, chuẩn bị sơ chế.

"Nào, để chị dạy em làm..." Lưu Vân thấy Diệp Khả Hoan còn trẻ, nghĩ rằng nàng không biết làm nên muốn chủ động chỉ bảo một chút.

Diệp Khả Hoan nở nụ cười: "Không cần đâu, em biết làm."

Nghe xong lời này, Lưu Vân sửng sốt: "Thật không thể tin được."

"Không thể tin được sao?" Diệp Khả Hoan cười hỏi.

"Đúng vậy, mấy người trẻ tuổi bây giờ ấy à, không có bao nhiêu người muốn học nấu ăn. Con của chị cũng chỉ biết nấu mì gói hoặc gọi cơm ngoài." Lưu Vân lắc đầu nói.

Lưu Vân là một người dẫn chương trình, hiện đã ngoài 40 tuổi nhưng trông vẫn rất quyến rũ và xinh đẹp.

"Không sao, sở thích của mỗi người không giống nhau." Diệp Khả Hoan vui vẻ nói.

Lưu Vân nghe xong, cũng mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn nàng: "Chị thấy em chẳng giống mấy tin tức trên TV tí nào."

"Thật ạ?" Diệp Khả Hoan cười nói, "Chị thấy không giống chỗ nào?"

"Không nói được là khác chỗ nào," Lưu Vân cười lắc đầu, "Nói chung là không giống."

Lúc này, Diệp Khả Hoan lại nghe thấy Tưởng Lai Ân nói với Chu Tuấn Dật: "Đỉnh quá, không ngờ lại có thể thái nhỏ như vậy, nhỏ hơn cả mẹ tôi làm nữa, kỹ thuật dùng dao của anh rất tuyệt đó."

"Quá khen." Chu Tuấn Dật cười nói.

Diệp Khả Hoan không nhịn được quay đầu lại nhìn: "Làm nhiều ắt sẽ quen thôi, thái sợi khoai tây cũng không phải chuyện khó khăn gì."

"Em cũng có thể thái mỏng như vậy sao?" Lưu Vân cười hỏi.

"Đương nhiên." Diệp Khả Hoan gật đầu.

"Vậy thì trổ tài đi!" Lưu Vân tiếp tục cười.

Chu Tuấn Dật nghe xong, đưa con dao cho Diệp Khả Hoan: "Bên kia vẫn còn một củ, cô làm đi."

Diệp Khả Hoan cầm lấy con dao, cười cười, đưa mắt liếc nhìn Tưởng Lai Ân, sau đó dùng sức ho khan một tiếng, cầm củ khoai tây lên ước lượng, nhanh chóng cắt thành từng lát, lại nhanh chóng thái sợi.

Thái sợi khoai tây là chuyện quá tầm thường, nàng muốn cho Tưởng Lai Ân biết rằng mình giỏi hơn Chu Tuấn Dật.

Trong tích tắc, Bạch Vi và Lưu Vân bên cạnh đồng loạt vỗ tay. Môi Diệp Khả Hoan khẽ cong lên, hơi quay đầu nhìn về phía Tưởng Lai Ân, chỉ thấy Tưởng Lai Ân đang quảng cáo một loại bột ăn thay cơm do nhà tài trợ của tổ chương trình cung cấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!