Chương 8: Ăn giấm

Trước khi Tưởng Lai Ân mở cửa, nàng đã vội vàng cầm hộp lên, đậy bánh lại, cất bánh kem cùng bộ bát đũa vào trong bếp rồi ra ngoài.

Nhưng khi nàng vừa vươn tay muốn mang một đĩa thức ăn đi, Tưởng Lai Ân đã đẩy cửa bước vào.

Tưởng Lai Ân hôm nay trang điểm tỉ mỉ, vẫn xinh đẹp như thế, hơn nữa còn mặc một chiếc váy màu xám nhạt chiết eo mềm mại, giống như vừa bước ra từ một bữa tiệc nhỏ nào đó.

Thấy có người tiến vào, Diệp Khả Hoan vốn định tiếp tục rút lui, đột nhiên mất đi ý thức, đành phải ngồi xuống bàn, cầm lấy bát đũa.

Sau khi Tưởng Lai Ân bước vào, cô đã bị sốc khi nhìn thấy một bàn lớn đầy thức ăn trước mặt Diệp Khả Hoan, không khỏi tự nghĩ: Cậu ấy làm cho mình sao? Dù gì, hôm nay là sinh nhật của mình.

Để ý kỹ, cô chỉ thấy trên bàn có một đĩa sủi cảo, một bát canh bí đao nấu thịt viên, một đĩa bắp cải luộc, một đĩa tôm rim tỏi và thịt bò xé sợi sốt tiêu.

Món nào cũng đầy đủ màu sắc, hương vị, cách trình bày rất tinh tế, nhìn qua đã biết tốn không ít công sức.

Mặc dù Diệp Khả Hoan cầm đũa trong tay, nhưng trong bát vẫn trống không.

"Về rồi à?" Rốt cuộc, khi Tưởng Lai Ân đi tới, Diệp Khả Hoan đã chủ động hỏi.

"Ừ." Tưởng Lai Ân gật đầu.

"Ồ..." Diệp Khả Hoan cũng gật đầu.

"Sao lại nấu nhiều món như vậy?" Lúc này, Tưởng Lai Ân lại bước tới trước bàn, hỏi.

Diệp Khả Hoan sửng sốt một giây, sau đó cắn đầu đũa đáp: "Bởi vì... tôi muốn thử tất cả các món, không để ý nên mới làm nhiều như vậy."

Tưởng Lai Ân nghe xong, đột nhiên cảm thấy được chính mình thực sự có chút buồn cười. Cô còn tưởng rằng người kia làm nhiều món như vậy bởi vì nhớ hôm nay là sinh nhật của cô nên đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ, nhưng mà cọng hành như cô cũng xứng để người ta dốc lòng như thế sao?

Nghĩ đến đây, Tưởng Lai Ân không khỏi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn hướng khác: "Xem ra cậu ăn rất ngon miệng, nên ăn nhiều một chút."

Diệp Khả Hoan nghe cô nói xong, lại ho khan một tiếng, sau đó hỏi: "Cậu ăn tối chưa?"

Tưởng Lai Ân nắm chặt cái vali lớn, dùng sức bước một bước lên cầu thang: "Ăn rồi."

Nói xong Tưởng Lai Ân tiếp tục xách vali. Không biết là do ông trời đang chống lại cô hay chuyện xui rủi gì đang xảy ra, bánh xe dưới vali kẹt chặt trong góc bậc thang, khiến cô phải dùng sức rất mạnh, lông mày của Tưởng Lai Ân bất giác nhíu chặt lại.

Diệp Khả Hoan cầm đũa nhìn cô một hồi, cuối cùng cũng đặt đũa xuống, đi tới, cầm lấy vali trên tay cô: "Để tôi giúp cậu xử lí cái này."

"Không cần..." Tưởng Lai Ân vuốt tóc: "Cậu cứ ăn cơm của cậu là được, tôi không yếu như vậy."

"Nếu cậu không yếu như vậy thì tại sao vẫn mắc kẹt ở đây..." Diệp Khả Hoan trả lời.

Nhưng mà, Tưởng Lai Ân vẫn ngoan cố cầm lấy vali từ tay nàng, sau đó dùng sức bám vào tay vịn xiêu xiêu vẹo vẹo lên lầu, như thể cô đang muốn giẫm hỏng cái cầu thang vậy.

Diệp Khả Hoan nhìn cô từ phía sau, không khỏi hỏi: "Tâm trạng không tốt sao?"

"Đúng vậy." Giọng của Tưởng Lai Ân có chút run rẩy, "Bị kẹt trên cao tốc mấy giờ đồng hồ đương nhiên tâm trạng sẽ không tốt."

Diệp Khả Hoan gật đầu, tiếp tục xách vali: "Ra vậy, cái này để tôi làm cho."

"Không, kệ tôi đi, tôi tự làm được." Tưởng Lai Ân nói.

"Được, tôi mặc kệ!" Diệp Khả Hoan nói xong, cuối cùng trở lại bàn ăn, ngồi xuống.

Có lẽ là do giọng nói của Diệp Khả Hoan hơi lớn, Tưởng Lai Ân đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, sau đó mở miệng thở dài, nghiêng đầu nhìn Diệp Khả Hoan ở dưới lầu, mở cửa đi vào phòng mình, đóng cửa lại cái "rầm".

Âm thanh hơi lớn, chấn động đến mức đèn pha lê trong phòng cũng lung lay không ngừng.

Diệp Khả Hoan khoanh tay nhìn thức ăn trên bàn, tự mình cầm bát đũa lên, gắp một con tôm to, cắn một miếng: "Lúc nãy còn nói nhớ mình, bộ dáng như không nỡ buông ra, chưa gì đã trở mặt, thật sự không hiểu nổi, mặc kệ thì mặc kệ, ai muốn quan tâm cậu chứ, ai quan tâm cậu người đó là heo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!