Ngoài cửa sổ, trời mưa không dứt, như thể muốn gột rửa hoàn toàn mảnh đất này.
Nhưng mà ở bên trong, Diệp Khả Hoan đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Không hiểu sao, nàng cảm thấy mình có chút biến thái.
Diệp Khả Hoan sợ hãi đến mức phải gỡ tay của Tưởng Lai Ân ra.
Tưởng Lai Ân hơi lật người, hé môi, tiếp tục ngủ. Diệp Khả Hoan ngồi dậy nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, cầm điện thoại lên, đeo tai nghe chơi game.
Chắc hẳn đêm nay nàng không ngủ được.
Chơi một hồi liền chơi đến bảy giờ, trời đã sáng, vì vậy Diệp Khả Hoan nhẹ nhàng đi vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng bếp.
Dù sao bây giờ cũng không ngủ được, đến đoàn phim thì quá sớm, đi làm bữa sáng là hợp lí.
Đi tới phòng bếp, Diệp Khả Hoan mở tủ lạnh ra, ánh mắt quét bên trong một lượt, cuối cùng lấy ra một hộp sữa bò, một túi thịt xông khói, bông cải xanh và mấy quả trứng gà.
Sau khi đóng cửa tủ lạnh rồi đặt nguyên liệu lên bàn bếp, Diệp Khả Hoan vừa quay đầu lại thì thấy Tưởng Lai Ân đang duỗi cái eo lười đi tới.
"Chào buổi sáng." Tưởng Lai Ân duỗi thắt lưng, cười ngọt ngào.
Diệp Khả Hoan có chút ngây ngốc, nhớ tới ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu khi Tưởng Lai Ân ôm cô vào đêm qua, Diệp Khả Hoan cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng chỉ lúng túng gật đầu.
"Bữa sáng..." Tưởng Lai Ân tiếp tục cười: "Trông rất bổ dưỡng."
"Ừ" Diệp Khả Hoan gật đầu, đặt nguyên liệu sang một bên, lại nhìn cô: "Hôm nay nhớ mua chăn ga gối đệm."
Vừa sáng ra Tưởng Lai Ân đã nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Diệp Khả Hoan, ngẩn người.
Vậy, sự dịu dàng và ân cần đêm qua có hay chăng chỉ là ảo giác? Có lẽ Diệp Khả Hoan thực sự không muốn tiếp xúc với mình.
"Cảm ơn cậu đã nhắc nhở." Tưởng Lai Ân nhếch khóe môi, sau đó rời khỏi phòng bếp, trở về phòng mình, đóng cửa lại, dựa lưng vào đó, thở ra một hơi thật dài.
Đúng vậy, Doanh Doanh nói đúng, cho dù họ là bạn thân, nhưng đã lâu không gặp, tình cảm nào cũng sẽ phai nhạt, chứ chưa nói đến giữa họ còn có khúc mắc?
Tuy rằng hôm qua Diệp Khả Hoan nấu mì cho mình, giúp mình tìm thuốc, cho mình lên giường ngủ, nhưng thật ra chỉ là một cử chỉ lịch sự, có lẽ cậu ấy rất muốn mình mau chóng rời đi.
Vì vậy, mình có phải nên biết thân biết phận, tránh xa cậu ấy, ít làm phiền cậu ấy hơn không? Âu cũng là vì mình xứng đáng, có lẽ mình không nên làm phiền cậu ấy quá nhiều, cũng không nên cầu xin sự tha thứ nữa.
Nghĩ đến đây, Tưởng Lai Ân lại hít một hơi, vệ sinh cá nhân xong liền thay quần áo đi ra ngoài.
Diệp Khả Hoan làm bữa sáng xong, mang đến phòng khách, nàng mới phát hiện Tưởng Lai Ân đã rời đi.
Vì vậy, Diệp Khả Hoan cũng không nghĩ nhiều, ăn sáng xong thì thu dọn đồ đạc chạy đến phim trường.
Một tuần liên tục đi sớm về muộn, chỉ trong nháy mắt, nhân vật của Diệp Khả Hoan trong bộ phim này đã hết suất diễn.
Vào ngày cuối cùng, sau khi Diệp Khả Hoan đến đoàn phim, trang điểm và tạo kiểu tóc xong, đợi một lúc lâu mới bắt đầu quay. Bởi vì đạo diễn sẽ luôn quay cảnh diễn của người khác trước.
Vai diễn của nàng có thể nói là vừa ngu si vừa xấu xí, muốn hãm hại nữ chính nhưng không thành, ngược lại hại chính mình không cẩn thận rơi từ trên lầu xuống mà chết.
Sau khi tất cả các máy quay và các diễn viên đã sẵn sàng, đạo diễn hô bắt đầu, mọi người đều khẩn trương quay phim.
Trong nháy mắt, vai diễn đã kết thúc, nhưng kết thúc cũng chỉ là kết thúc, không có ai tiến lên cho nàng một tràng pháo tay chúc mừng, cũng không có ai tiến lên nói với nàng một câu.
Diệp Khả Hoan thay quần áo xong, nàng xoay người đi vào nhà vệ sinh. Vừa định đi ra đã nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện về nàng.
"Diệp Khả Hoan hẳn là đi cửa sau mới được đóng bộ phim này nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!