Chương 6: Cứng đờ

Diệp Khả Hoan nghe thấy Tưởng Lai Ân hét lên, đại não như ù đi.

Diệp Khả Hoan sửng sốt một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: "Ghen tị?"

"Đúng vậy, ghen tị." Khi Tưởng Lai Ân nói mũi của cô đột nhiên có chút chua xót, bộ dạng lúc này trông khá chật vật.

Trong đầu Diệp Khả Hoan lóe lên rất nhiều khả năng, một hồi lâu sau như tỉnh từ trong mộng nói: "Ý của cậu là..."

"Tôi còn có ý gì nữa?" Tưởng Lai Ân nghiêng đầu nhìn nàng, cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình.

"Chẳng lẽ cậu thích anh ta? Cho nên, nhìn thấy tôi yêu anh ta, cậu mới..." Diệp Khả Hoan hơi nghiêng đầu.

"Quên đi, tôi cũng lười nói với cậu." Tưởng Lai Ân nghe vậy lắc đầu, lại nhếch môi cười cười, tiếp tục thu dọn đồ trong tay.

"Cho nên, chỉ vì chuyện này mà phải cắt đứt quan hệ với tôi?" Diệp Khả Hoan nắm lấy cánh tay cô, hốc mắt có chút đỏ: "Chỉ vì anh ta sao?"

"Cái gì mà vì anh ta, tôi ở trong lòng cậu là loại người như thế à?" Tưởng Lai Ân đột nhiên hất tay Diệp Khả Hoan.

"Vậy thì..."

"Tôi nói rõ cho cậu biết, tôi không có chút hứng thú nào với anh ta hết!" Tưởng Lai Ân dở khóc dở cười nhìn Diệp Khả Hoan: "Diệp Khả Hoan, tôi không phải loại người như vậy."

"Tôi xin lỗi." Diệp Khả Hoan cúi đầu: "Vậy thì, rốt cuộc là làm sao..."

Tưởng Lai Ân khịt khịt mũi, liếm liếm môi: "Là bởi vì cậu."

Diệp Khả Hoan sửng sốt, không thể tin được mà trợn tròn mắt nhìn cô.

"Từ khi còn nhỏ, dục vọng chiếm hữu của tôi dành cho cậu quá lớn, tôi cho rằng cậu là của một mình tôi, cho nên tôi nghĩ anh ta cướp đi bạn thân của tôi..." Tưởng Lai Ân véo cánh tay đang run rẩy của mình, nói một nửa giấu một nữa, để xem Diệp Khả Hoan hiểu nó như thế nào. Là sự ghen tị của bạn bè hay là...

Cô thích mọi thứ về Diệp Khả Hoan, Diệp Khả Hoan thích ăn gì, cô cũng giả vờ thích; Diệp Khả Hoan thích chơi điện tử, cô không thực sự thích chơi, nhưng cô muốn dành nhiều thời gian hơn với Diệp Khả Hoan dù chỉ là chốc lát, cũng bắt đầu cùng Diệp Khả Hoan đi chơi các trò chơi điện tử; Diệp Khả Hoan thích diễn xuất, cô cũng bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để có thể diễn.

"Cái gì?" Diệp Khả Hoan sững sờ, nhất thời không nói nên lời.

"Mặc kệ cậu có tin hay không, tóm lại, đây là lý do." Tưởng Lai Ân nói tiếp.

"Cho nên..." Một lúc lâu sau, Diệp Khả Hoan xoa xoa thái dương: "Cậu có bị ngốc hay không thế?"

Tưởng Lai Ân ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu, một giọt nước mắt cũng theo động tác của cô, rơi xuống từ khóe mắt.

"Tôi yêu đương thì sao?" Diệp Khả Hoan vẫn kiên quyết nhìn cô chằm chằm: "Cậu không biết rằng so với yêu đương, tôi càng để ý cậu hơn sao?"

Tưởng Lai Ân nhìn vào mắt nàng, trong khoảnh khắc, cô không biết phải trả lời thế nào. Không, không giống, vấn đề là, cô không coi Diệp Khả Hoan chỉ là một người bạn bình thường. Vì vậy, ngay cả khi Diệp Khả Hoan quan tâm đến cô nhiều hơn, Diệp Khả Hoan vẫn sẽ là của người khác.

"Đừng nói nữa, ngày mai tôi còn phải làm việc, tôi phải nghỉ ngơi." Tưởng Lai Ân lại lau nước mắt.

Diệp Khả Hoan thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thời gian: "Hiện tại đã khá muộn, đi sang phòng tôi đi, tắm rửa xong rồi đi ngủ."

Tưởng Lai Ân cầm lấy một bộ quần áo, cuối cùng vẫn gật đầu thỏa hiệp.

"Vậy thì, đi thôi." Diệp Khả Hoan nói, quay người đi về phía cửa.

"Chờ đã, tôi đi tìm đồ ngủ." Tưởng Lai Ân nói, lấy ra một bộ đồ ngủ trong đống quần áo lộn xộn, sau đó đứng dậy đi về phía Diệp Khả Hoan.

Có lẽ là bởi vì Diệp Khả Hoan đi quá nhanh, Tưởng Lai Ân cũng đi theo quá vội, cho nên vừa bước tới cửa, Tưởng Lai Ân đột nhiên vấp chân.

Cả người cô nghiêng người về phía trước, trông thấy mình sắp đụng phải Diệp Khả Hoan, cô giữ chặt khung cửa để ổn định chính mình. Mở to hai mắt, Tưởng Lai Ân nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh chảy dài trên lưng của Diệp Khả Hoan, bất giác siết chặt ngón tay.

Diệp Khả Hoan nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn Tưởng Lai Ân, trong mắt cô ngập đầy sương mù, cuối cùng thở dài: "Cậu... cẩn thận chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!