Tưởng Lai Ân nhìn bát mì bốc khói nghi ngút trước mặt, hơi giương môi: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì..." Diệp Khả Hoan bắt gặp ánh mắt của cô, hơi tránh đi, "Tôi tiện tay nấu một bát mì thôi, không cần khách sáo. Cậu nếm thử xem mùi vị thế nào."
Tưởng Lai Ân cầm đũa lên, gắp lấy quả trứng, cắn nhẹ một cái.
Mùi vị vẫn như trước, nhưng có vẻ thơm hơn.
Tưởng Lai Ân bất giác nhớ lại chuyện đã xảy ra khi còn học cấp 2. Vì gia đình thường xuyên đi vắng nên cô đã làm mọi cách để bắt Diệp Khả Hoan thường xuyên đến nhà mình chơi, có thể nói là không từ thủ đoạn.
Giả vờ ăn cơm hộp qua ngày, giả vờ không biết nấu ăn, bởi vì chỉ những lúc đó, Diệp Khả Hoan sẽ đứng trong bếp nhà cô đeo tạp dề , nấu cho cô ăn như một đầu bếp, cơ hội tiếp xúc với nhau cũng nhiều hơn.
Cô thích ăn những món Diệp Khả Hoan làm, cũng thích xem góc nghiêng xinh đẹp của Diệp Khả Hoan khi nấu ăn, cũng thích cùng chơi game 2 người với Diệp Khả Hoan sau bữa tối.
Trên thực tế, cô chơi game khá giỏi, mặc dù không thường xuyên chơi, cũng không thích chơi lắm, nhưng cô thường cố tình thua Diệp Khả Hoan, bởi vì cô thích nụ cười của Diệp Khả Hoan khi giành chiến thắng và cả khi nàng hô lên một tiếng "Yes" lúc còn học lớp 7.
Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cô.
Nghĩ đến đây, bất tri bất giác Tưởng Lai Ân cảm thấy mình bị làn sương mù tỏa ra từ bát mì này mê hoặc.
Lát sau, Tưởng Lai Ân hơi hé môi: "Rất ngon..."
"Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút", Diệp Khả Hoan nghịch vật trang trí nhỏ trên ốp điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn Tưởng Lai Ân, "Vậy thì cậu cứ từ từ ăn, tôi về phòng trước."
Vừa đi lên cầu thang, nàng đã nghe thấy tiếng gọi của Tưởng Lai Ân từ phía sau: "Diệp Khả Hoan."
Ngay lập tức, Diệp Khả Hoan dừng lại, đứng im tại chỗ. Nhưng mà, Tưởng Lai Ân không làm gì cả.
"Sao thế?" một lát sau, Diệp Khả Hoan quay đầu nhìn xuống.
Tưởng Lai Ân cầm đũa, trong lòng cảm thấy có quá nhiều chuyện muốn hỏi, muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ hỏi: "Có phải cậu... không muốn nhìn thấy tôi không?"
Cô luôn cảm thấy, có lẽ họ nên ngồi xuống trò chuyện một chút.
Lưng Diệp Khả Hoan trở nên cứng ngắc.
Diệp Khả Hoan hơi nghiêng đầu: "Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Tưởng Lai Ân vén một lọn tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Trong cuộc họp, tôi thấy được."
"Hả?" Diệp Khả Hoan ngẩng đầu lên.
"Khi đạo diễn nói chúng ta được sắp xếp thành một nhóm, trông cậu có vẻ khó xử." Tưởng Lai Ân cầm đũa, do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Diệp Khả Hoan nghe những lời của Tưởng Lai Ân, cảm giác như bị ai đó đột nhiên chọc vào nỗi đau, đau đến hít thở không thông, không nhịn được mím môi, cúi đầu giật giật vật trang trí trên ốp điện thoại.
Trong khoảnh khắc, những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu nàng, chúng giống như những tảng đá lớn đè xuống khiến nàng không thở nổi.
Diệp Khả Hoan siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi, nhếch môi: "Tôi nên nói gì đây?"
Tưởng Lai Ân nhìn cô: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói..."
Cuối cùng, Diệp Khả Hoan không nhịn được, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Được, tôi muốn hỏi một chút, tại sao năm đó cậu lại làm như vậy? Cậu không hài lòng gì ở tôi? Nếu đúng như vậy thì điều gì mới có thể thỏa mãn cậu đây?"
Diệp Khả Hoan cười, khóe môi nhếch lên, nhưng vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Tôi..." Tưởng Lai Ân nghẹn ngào, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Tôi, Diệp Khả Hoan, đời này chưa bao giờ đối với ai tốt đến mức có thể moi tim móc phổi dâng lên giống như cậu, có cái gì hay tôi đều muốn chia sẻ cho cậu, nhưng cậu thì sao, tính tình đột nhiên thay đổi, đầu tiên là xa lánh tôi, sau đó chuyển trường, tôi là gì đối với cậu, virus à? Hay là bệnh dịch? Đó là lý do cậu muốn tránh tôi còn không kịp à?" Diệp Khả Hoan yên lặng nhìn cô, giơ một ngón tay lên chỉ ngực mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!