Khoảnh khắc nhìn rõ mặt Tưởng Lai Ân, Diệp Khả Hoan cảm thấy bàn tay mình đang ôm cô trở nên cứng ngắc, đồng thời, lúc này nàng cũng cảm thấy ngàn vạn sao trời đều bay màu.
Tưởng Lai Ân cũng sững sờ, sau đó thu tay lại, đứng vững: "Cảm ơn, nếu không có cậu, chắc tôi đã ngã rồi."
Diệp Khả Hoan ngẩn người, nhất thời giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, nàng vội vàng buông cô ra: "Cậu, sao cậu lại ở đây?"
Tưởng Lai Ân nghe vậy, xoay người chỉ vào biệt thự nhỏ nơi Diệp Khả Hoan ở: "Tôi chuyển đến đây."
"Cái gì?" Diệp Khả Hoan nhìn cô, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
"Chủ nhà là bạn của tôi, nghe nói tôi đang tìm nhà nên mời đến đây." Lời của Tưởng Lai Ân có một nửa là thật, một nửa là giả. Thật là cô thực sự đang tìm một chỗ ở, giả là cô đến đây hoàn toàn bởi vì phát hiện ra Diệp Khả Hoan sống ở đây.
Nghe xong, lưng Diệp Khả Hoan cứng đờ. Một lúc sau, nàng nghiêng đầu: "Vậy thì vào đi."
Nói rồi Diệp Khả Hoan xách đồ đạc bên cạnh, cúi đầu bước nhanh qua cô, đến trước nhà mở cửa.
Tưởng Lai Ân nhìn bóng lưng của Diệp Khả Hoan, không nói thêm gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm.
"Căn nhà này khá tốt." Một lát sau, Tưởng Lai Ân cho người dọn đồ vào, nói.
Diệp Khả Hoan rót một cốc nước, cầm trong lòng bàn tay, gật đầu nhưng không trả lời.
"Doanh Doanh, chúng ta dọn dẹp trước sau đó ra ngoài ăn cơm." Lúc sau, Tưởng Lai Ân nói với trợ lý một câu.
"Được rồi, chỉ hai chúng ta đi ăn thôi à? Có muốn hẹn chị Lị đi chung không? Hình như chị ấy cũng ở Sâm Xuyên, chắc hẳn chị ấy sẽ rất vui! Dù sao thì quan hệ hai người cũng rất tốt!" Trợ lý lần nữa mở miệng.
Tưởng Lai Ân nghe xong liền nở nụ cười: "Vậy tôi sẽ thử hẹn chị ấy."
Tề Lị? Quan hệ rất tốt? Diệp Khả Hoan nghe bọn họ nói chuyện, cầm cốc nước nhìn sô pha một hồi, đột nhiên cảm thấy mình thật thừa thãi, một người đã sớm thoát khỏi thế giới của Tưởng Lai Ân, một người dư thừa.
Đã nhiều năm trôi qua, bọn họ đều đã trưởng thành, vòng bạn bè cũng thay đổi, hai người họ đã không thể gọi nhau là bạn thân nữa, những thay đổi này thật khiến người ta đau lòng.
Tuy nhiên, khi Tưởng Lai Ân cầm điện thoại lên, lướt qua danh bạ hồi lâu vẫn không gọi cho Tề Lị, mà tiến bước về phía Diệp Khả Hoan, muốn hỏi nàng có muốn cùng nhau ăn tối không.
Nhưng lúc này, Diệp Khả Hoan đột nhiên đặt cốc nước xuống, quay người lại: "Mấy người bận việc của mấy người đi, tôi có hẹn, tôi ra ngoài trước."
Sau đó, Diệp Khả Hoan bước ra ngoài.
Tưởng Lai Ân nhìn bóng lưng của Diệp Khả Hoan, không còn cách nào khác, đành nuốt lại lời vừa định thốt ra.
Trợ lý của Tưởng Lai Ân cũng nhìn về hướng đó, lại nhìn Tưởng Lai Ân, nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy Diệp Khả Hoan có vẻ không dễ ở chung, chẳng hiểu cô ta có thái độ gì."
Tưởng Lai Ân nghe xong, ánh mắt tối sầm, cô hít một hơi thật sâu: "Vẫn còn tốt."
"Chị Lai Ân, chị đã hẹn chị Tề Lị chưa?" Lúc này, trợ lý lại hỏi.
Tưởng Lai Ân nghe xong mới định thần lại, lắc đầu: "Không được, hôm nay quá gấp, buổi tối chị còn có việc, để ngày khác rồi nói."
"Trợ lý." Trợ lý đành phải gãi gãi đầu.
bên kia, sau khi Diệp Khả Hoan rời khỏi nhà lên xe, nàng vén cổ áo ra, nghiêng đầu nhìn về biệt thự nhỏ, sau đó không chút do dự giẫm xuống, đạp ga 'oành' một tiếng rung trời chuyển đất rồi đi đến nhà hàng đặc sản thịt dê nướng.
Cửa hàng đặc sản thịt dê nướng này do Trần Lộ Lộ bạn của nàng mở. Trần Lộ Lộ là phú nhị đại, vốn không cần dựa vào nghề này kiếm cơm, mở nhà hàng ra chỉ để đáp ứng sở thích của mình.
Sau khi Diệp Khả Hoan vào phòng độc quyền của mình đã trực tiếp gọi thực đơn gồm toàn xiên nướng.
"Ai làm cậu không vui thế? Gọi nhiều đồ ăn như vậy." Trần Lộ Lộ vừa nói vừa cầm bút viết vào một cuốn sổ nhỏ.
"Trông mình giống như đang không vui sao?" Diệp Khả Hoan hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!