Chương 18: Bắt được cậu rồi

Tưởng Lai Ân nghe được câu nói này của Diệp Khả Hoan, nhất thời không biết phải tiếp tục nói thế nào.

Tóm lại, một buổi chiều bận rộn đã kết thúc rồi, mọi người lại đón tiếp hoàng hôn.

Hơn sáu giờ chiều, thành viên của các nhóm đều đã chuẩn bị xong xuôi, Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân nhìn nhau gật đầu, ngâm các loại xiên thịt vào nước gia vị tẩm ướp bí truyền mà bọn họ đã chuẩn bị vào buổi chiều trong chốc lát, sau đó mới bê ra sạp ở chợ đêm.

Diệp Khả Hoan phụ trách mang bếp và đồ đạc trong khi Tưởng Lai Ân chịu trách nhiệm nước và lật thịt xiên. Mấy phút sau, sạp đồ ăn của hai người họ cũng rất ra dáng của sạp bán đồ ăn đêm, tựa như hai người họ thật sự dựa vào nghề này để kiếm cơm vậy.

"Trông tôi bây giờ có giống một đầu bếp lớn không?" Diệp Khả Hoan cười hỏi.

"Cậu vốn là đầu bếp lớn." Tưởng Lai Ân vô cùng nể mặt đáp lại.

Có lẽ là do có hào quang của minh tinh cho nên từ lúc bắt đầu mở bán, đã có mấy hàng dài xếp đằng trước gian hàng của các nhóm thành viên trong tổ chương trình, tất cả mọi người đều chen lấn nhau xem thử có thể mua được một xiên không. Tất nhiên, trong tất cả các hàng, hàng đứng trước sạp của Tưởng Lai Ân vẫn dài nhất, dù gì thì độ phổ biến với đại chúng của cô là lớn nhất, địa vị cũng tương tự.

Chẳng qua, thời gian dần dần trôi qua, nhóm khách hàng nếm thử một lần đồ của các nhóm khác đều im lặng chậm rãi rời đi, không xuất hiện tình trạng quay lại xếp hàng nữa, chỉ có gian hàng của Diệp Khả Hoan mới có người thử mua một, hai xiên nướng nếm thử, lát sau lại quay đầu xếp lại vào hàng.

Nhân viên công tác của tổ chương trình đến phỏng vấn khách hàng tại sao bọn họ lại quay lại, hầu như bọn họ đều nói:

"Bởi vì ăn rất ngon!"

"Lớp bì của thịt ba chỉ được nướng cháy sém, thịt không ngấy, lại còn rất thơm!"

"Không biết họ tẩm gia vị gì nhưng vị ở đây khác hẳn những chỗ khác, ăn rất ngon, có khi bỏ qua thôn này sẽ không gặp được hàng nào khác nên tôi phải mua nhiều chút haha!"

...

Nhìn chung thì công việc buôn bán của nhóm Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân rõ ràng phát đạt hơn hẳn các nhóm khác.

Sau một thời gian, xiên thịt ở chỗ Diệp Khả Hoan đã được bán hết nên đang thu dọn đồ đạc quay về nhà trọ, nhưng đồ ăn ở sạp của các nhóm khác vẫn còn rất nhiều. Mọi người bất đắc dĩ nhìn nhau, lại nhìn Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân, thật hâm mộ. Nhóm của Chu Tuấn Dật tuy doanh số cũng khá tốt nhưng nếu so với nhóm của Diệp Khả Hoan thì cũng bị bỏ xa mấy con phố.

Cuối cùng, kết quả đã có, tầm mắt quần chúng đều rất rõ ràng, hạng nhất lần nữa bị Diệp Khả Hoan lân Tưởng Lai Ân đoạt lấy!

Không thể tin được, Diệp Khả Hoan cứ thế giành chiến thắng lần thứ hai của chương trình! Hơn nữa, trước đó mọi người trong tổ chương trình đều không xem nàng là đối thủ mạnh, thậm chí còn cho rằng nàng là kiểu người không phân biệt được đâu là hành đâu là tỏi, cũng thật không ngờ được, nàng vậy mà là một con hắc mã. Sau khi quay được mấy kì, mọi người càng ngày càng khâm phục Diệp Khả Hoan.

*hắc mã: ở đây mang nghĩa ẩn dụ cho một chiến thắng bất ngờ, ngoài ra nó còn chỉ ngựa ô.

Sau khi đạt hạng nhất, Diệp Khả Hoan cùng Tưởng Lai Ân tuyên bố tiền thưởng của trận đấu này được quyên góp cho trường Tiểu học Hy Vọng như lần trước, sau đó cùng nhau dọn dẹp quầy hàng, vừa trở về vừa hát.

Mọi người trở lại chỗ ở của mình, lần lượt tắm rửa, giọng nói của Lưu Vân từ trong phòng khách truyền đến khắp nơi: "Ăn dưa hấu! Mọi người tắm xong hết chưa? Tắm xong rồi thì đến ăn dưa hấu đi!"

Diệp Khả Hoan nghe được, vội vội vàng vàng sấy tóc, sau đó vọt ra khỏi nhà vệ sinh: "Hình như tôi nghe thấy ai nói có dưa hấu?"

Tưởng Lai Ân gật đầu: "Chị Vân vừa mới hét ở dưới. Muốn ăn không?"

"Muốn chứ, cậu thì sao?" Diệp Khả Hoan hỏi.

"Tôi cũng muốn ăn." Tưởng Lai Ân mỉm cười.

"Vậy giờ chúng ta xuống dưới?" Diệp Khả Hoan đi đến cửa, chỉ chỉ ra ngoài.

"Được." Tưởng Lai Ân gật đầu.

Tiếp đó, Diệp Khả Hoan mở cửa phòng, chạy vọt ra ngoài: "Chị Vân, em đến đây!"

"Được nha!" Lưu Vân ngồi bên dưới khẽ gật đầu, vẫn cười tít mắt như trước.

Mọi người đều đã ngồi xuống, bắt đầu chia sẻ trải nghiệm hôm nay.

"Em cứ nghĩ nướng thịt cũng khá dễ, ai dè là em suy nghĩ quá đơn giản, còn phải thái thịt, rửa sạch, tẩm ướp rồi nướng vân vân mây mây, mới qua một ngày mà lưng em sắp không thẳng nổi nữa rồi." Bạch Vi nói vô cùng đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!