"Bơi, phao bơi." Cuối cùng, Diệp Khả Hoan cũng nặn được ra hai chữ này.
Tưởng Lai Ân nghe xong, tâm trạng thấp thỏm đã có thể buông lỏng, cười cười: "Được chứ, nghe đồn công viên nước ở đây được đánh giá không tệ, chơi rất vui, chúng ta đến đó đi."
"Được."Diệp Khả Hoan gật đầu.
Tưởng Lai Ân hơi chau mày: "Nhưng mà, tôi nhớ lại một chuyện, tôi không mang đồ bơi."
"Đến lúc đó rồi mua một bộ, đợi chúng ta hoàn thành thử thách xong thì đi luôn." Diệp Khả Hoan nói.
Tưởng Lai Ân nghe thấy thế, cười gật gật đầu, để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn: "Ngày mai cùng nhau cố gắng!"
"Ừm, cùng nhau cố gắng!" Diệp Khả Hoan nắm tay thành đấm đưa lên trước mặt, dáng vẻ tràn đầy sức sống như thiếu nữ xuân thì.
Tưởng Lai Ân vuốt tóc mái, quay đầu lại nhìn nàng, khóe môi không tự chủ hiện lên ý cười.
Sáng sớm hôm sau, khi tất cả mọi người đều nhận được nguyên liệu nấu ăn do tổ chương trình phân phát, một phần trong số họ đã bắt đầu luống cuống tay chân.
Nói chung là nguyên liệu nấu ăn quá nhiều, quá phức tạp, chỉ trong chốc lát, ai nấy đều vô cùng lúng túng, chỉ riêng phần phân công làm việc thôi đã vô cùng rắc rối.
Nhưng mà, nhóm của Tưởng Lai Ân và Diệp Khả Hoan hợp tác chuẩn bị thắc ăn lại khá lưu loát.
Tỏi thì cậu bóc tôi băm, hành thì cậu lột tôi xắt, thức ăn thì cậu cắt tôi xâu, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, về cơ bản thì sau buổi sáng sớm, những người khác còn chưa làm ra đâu vào đâu, hai người các cô đã sơ chế nguyên liệu do tổ chương trình cung cấp đâu ra đấy.
Đến giữa trưa, công tác chuẩn bị cũng gần như xong xuôi, hai người ngồi ngồi bên một đống xiên que ăn cơm hộp mà không biết ê
-kíp chương trình đã đặt ở đâu.
Chất lượng của cơm hộp cũng không quá tốt, so với thịt cá lúc trước kém hơn khá nhiều, cơm hơi nát, từng hạt từng hạt dính lấy nhau, đã vón thành cục còn ươn ướt, món thịt xào xả ớt có rất ít thịt, phần lớn là ớt xanh, ngoài ra còn có một bát canh trứng rong biển.
"Cơm trưa hôm nay tràn đầy hơi thở của đoàn phim." Tưởng Lai Ân gắp lên một miếng thịt vụn xem xét: "Chỉ là ớt có hơi.... nhiều quá.... thịt lại chỉ có mấy miếng."
Diệp Khả Hoan nghe xong ho khan một tiếng, sau đó gắp một đũa ớt cay vào bát mình, ăn vào một khối cơm to, vừa nhai vừa gật đầu: "Ớt này thật thơm, ăn vào rất sảng khoái!"
Tưởng Lai Ân nghe vậy mắt chữ A mồm chữ O.
Diệp Khả Hoan cầm đôi đũa nuốt một ngụm nước bọt, sau đó gắp hết mấy khối thịt bỏ vào trong bát của Tưởng Lai Ân: "Cho cậu hết thịt đấy!"
"Khoan đã, một miếng thịt cậu cũng không cần à?" Tưởng Lai Ân hỏi.
"Ừ." Diệp Khả Hoan mím chặt môi gật gật đầu, ánh mắt dán chặt vào bàn đồ ăn bên kia, tay tiếp tục gắp thịt bỏ vào bát Tưởng Lai Ân: "Tôi không thích ăn thịt, tôi chỉ thích ăn ớt thôi, rất thơm, rất sảng khoái, còn rất có hương vị!"
Tưởng Lai Ân nghe xong ngước mắt lên nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Sau đó, hai người lại tiếp tục ăn. Chẳng qua, Diệp Khả Hoan ăn được mấy đũa đã cảm thấy không ổn. Đúng là bình thường Diệp Khả Hoan có thể ăn cay, còn được mọi người xung quanh tôn làm vua của loài ớt. Nhưng mà ớt ở đây giống như đến từ âm tào địa ngục, đến cả vị vua như nàng cũng không chống đỡ nổi.
Bởi vì thế, ăn được một chút, mắt, mũi lẫn tai của Diệp Khả Hoan đều dần dần ửng đỏ.
Diệp Khả Hoan rốt cuộc không nhịn được nữa, buông bát đũa xuống, xông thẳng vào toilet.
"Khả Hoan?" Tưởng Lai Ân cũng vội vàng đứng lên.
"Tôi không sao, tôi chỉ thấy nóng quá nên muốn đi rửa mặt thôi!" Giọng nói của Diệp Khả Hoan truyền đến từ bên trong.
Tưởng Lai Ân sững sờ, cúi đầu nhìn hộp cơm trước mặt, thở dài rồi lại nở nụ cười.
Tưởng Lai Ân cầm điện thoại lên chụp một bàn đồ ăn trước mặt, up lên Weibo: "@Diệp Khả Hoan thật sự rất tuyệt, cậu ấy biết tôi ghét ăn ớt, thích ăn thịt nên đã cho tôi toàn bộ số thịt, suất cơm của cậu ấy toàn là ớt xanh, còn của tôi thì toàn là thịt, sau đó cậu ấy vẫn luôn ho khan... Đúng là đồ ngốc!"
Weibo được đăng lên, nhóm fans lần thứ hai thấy dưa mà ngơ ngác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!