Về đến nhà trọ không bao lâu trời đã tạnh mưa, một trận mưa nhỏ lúc trước như thể đang cố ý làm khó bọn họ.
Bởi vì lười phải phân lại phòng, vậy nên Lưu Vân mở lời đề nghị: "Chúng ta vẫn chia phòng theo sắp xếp ở Tân Thành nhé, ngoài ra cũng không lại bạn cùng phòng, mọi người thấy thế nào?"
Có lẽ tất vả mọi người đều mệt mỏi, hoặc là do trước đó mọi người ở chung với nhau đều tương đối ổn, vì vậy tất cả mọi người đều gật đầu tỏ ý không thành vấn đề.
Địa điểm nghỉ chân lần này có vẻ giản dị hơn nhiều so với lần trước, là một ngôi nhà làm bằng tre, nhưng cách bài trí ở bên trong lẫn bên ngoài đều tương đối độc đáo, thậm chí còn nghe phảng phất một hương thơm thoang thoảng.
Đêm nay Diệp Khả Hoan có một giấc ngủ khá ngon.
Sang ngày hôm sau, Diệp Khả Hoan rời giường, suy nghĩ cả buổi vẫn quyết định thay quần áo theo phong cách quen thuộc —— áo phông rách kiểu cũ màu trắng với quần dài giữ nhiệt.
Thay quần áo xong, nàng đi đến phòng khách ăn một bát cháo rau cải với hai cái màn thầu [1], sau khi ăn xong Diệp Khả Hoan đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trên bàn xuất thần.
Bánh bao trông cũng rất ngon, khi hấp chỉ lót một lớp lá thông bên dưới [2], mùi hương thơm ngát, vỏ bánh mỏng lại nhiều nhân, béo gầy vừa phải, chỉ cần cắn một miếng thôi đã có thể cạm nhận được hạnh phúc dâng trào, dư vị khó quên.
"Hoan Hoan, có muốn ăn thêm không?" Lưu Vân dọn dẹp chén đĩa, ân cần hỏi han.
Diệp Khả Hoan khôi phục tinh thần, xua tay: "Không được không được, em là minh tinh, phải giữ dáng."
"À, được thôi, làm minh tinh cũng khổ quá rồi." Lưu Vân thở dài.
"Để em giúp chị dọn dẹp." Diệp Khả Hoan tươi cười đứng dậy, dọn dẹp bát đũa cùng Lưu Vân.
Nhưng mà, sau khi mang rau cải và bánh bao vào phòng bếp, Diệp Khả Hoan lại nhìn chằm chằm bánh bao một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được cầm một cái bánh bao đưa đến trước mặt: "Chỉ ăn một cái thôi, buổi tối mình chạy một lát là tiêu hết mà."
Lẩm bẩm một mình xong, Diệp Khả Hoan nghiêng đầu cắn một miếng. Sau khi ăn hết, Diệp Khả Hoan lau miệng, ngay giây tiếp theo tầm mắt lại khóa chặt trên một cái bánh bao khác.
Trong đầu nàng tiến hành một trận đấu tranh tư tưởng, Diệp Khả Hoan lại cầm bánh bao lên: "Dù gì ăn cũng ăn rồi, ăn thêm một cái cũng không nhiều, ăn bớt một cái cũng không ít."
Sau khi chén sạch hai cái bánh bao, Diệp Khả Hoan nở một nụ cười thỏa mãn, cảm giác chính mình hôm nay vô cùng tỉnh táo.
Bữa sáng kết thúc, tổ tiết mục đưa mọi người từ điểm xuất phát đến thăm vườn bách thảo thành phố Âu Lan.
Mọi người cầm lấy nước khoáng và vé tham qua vào trong, Bạch Vi lấy máy ảnh SC ra bắt đầu chụp ảnh.
Tưởng Lai Ân và Diệp Khả Hoan theo sát phía sau, cầm điện thoại chụp hết bốn phương tám hướng.
Vừa đi vừa ngắm cảnh một vòng, mọi người đều đã thấm mệt, cộng thêm tiết trời nóng bức, lại sắp đến giờ cơm, nên mọi người rời khỏi khu ngắm cảnh, đi đến 'đường Thạch Tường', rẽ vào một con hẻm nhỏ, nghỉ chân tại một quán có tên là 'Xuân giang hoa nguyệt dạ' [3].
Sau khi bước vào, một con đường lát đá cuội hiện ra trước mắt, đi qua một đoạn mới xem như chính thức vào bên trong nhà hàng. Trên lối vào đặt một cái quầy, có một người phụ nữ gầy gò da hơi ngăm đứng trong quầy bày sổ sách ra, thao tác bấm máy tính tính toán vô cùng nhanh nhạy.
"Xin chào!" Diệp Khả Hoan bước vào, cúi đầu chào cô.
Bà chủ nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ sau đó cười nói: "Xin chào xin chào chào mọi người. Đến ăn cơm đúng không? Đi theo tôi."
Nói xong, bà chủ đi ra khỏi quầy, dẫn mọi người đi lên cầu thang làm bằng gỗ. Cầu thang gỗ này trông có vẻ khá cũ kĩ, mấy cây dây leo quấn xung quanh tạo nên một vẻ đẹp lạ lùng.
Sau khi lên lầu bọn họ chọn một cái bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, lúc này mới phát hiện ra tầng trên cũng vô cùng đẹp đẽ, hoa tươi và hoa khô được trang trí xung quanh, sự trong lành này tạo nên cảm giác hoài cổ lại lười biếng.
Cuối cùng, mọi người gọi món canh chua tóp mỡ bò, thịt ba chỉ quay giòn bì, canh nấm rừng, thịt bò sốt tương, một đĩa đồ ăn lớn, vịt kho vỏ quýt và canh cá sông Xuân.
Nửa tiếng sau, các món ăn lần lượt được mang lên.
Thịt ba chỉ nướng vàng ruộm, kích thước vừa phải, cắn vào một miếng vừa thơm lại không ngấy, canh nấm rừng sôi sùng sục tỏa ra hương thơm kết hợp với thịt ba chỉ thì hết nước chấm.
Rất nhanh sau đó, cả một bàn ăn đầy đĩa lớn đĩa nhỏ bị cả nhóm người đánh chén sạch sẽ đến xương cũng không nhả.
Diệp Khả Hoan vừa nghe mọi người nói chuyện phiến vừa lướt Weibo, sau đó nhấp vào album ảnh của mình, đăng những tấm hình chụp được lên Weibo, viết caption: "Một ngày đẹp trời!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!