Diệp Khả Hoan nghe xong, thu lại mấy lọn tóc vương vãi hai bên má, lỗ tai nóng bừng lên, sau đó không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa, đành giao tên trộm đang bị chế ngự cho tổ chương trình, lại tiện tay báo cảnh sát, tên trộm đã được giao cho lực lượng chức năng, chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
"Ái chà, có Khả Hoan ở đây tốt thật nha!" Sau khi Lưu Vân lấy lại chiếc ví bị mất từ tay Diệp Khả Hoan, vô cùng sung sướng ôm chặt nó vào trong ngực.
Trước khi tham gia show này, cô ấy suýt chút nữa đã bị lừa bởi những lời đồn vớ vẩn về Diệp Khả Hoan ở trên mạng, nhưng sau khi tham gia show, cô ấy càng ngày càng thấy mình rất thích đứa nhỏ này, đây là một loại cảm giác kích động không từ nào có thể tả được.
"Chị xem lại xem bên trong có thiếu gì không." Diệp Khả Hoan gãi đầu.
"Ừm!" Lưu Vân gật đầu mở túi.
"Chị Khả Hoan thật là tuyệt vời!" Bạch Vi cũng lon ton chạy tới, đứng bên cạnh Diệp Khả Hoan cười ngây ngô.
Diệp Khả Hoan sau khi nghe xong vẫn cười có chút ngượng ngùng: "Cũng, cũng tạm."
Sau đó, Diệp Khả Hoan cố ý vô tình tìm kiếm bóng dáng Tưởng Lai Ân.
Bẵng đi một thời gian vẫn không thấy cô đâu. Quay đầu lại, Diệp Khả Hoan gảy chiếc dây chuyền nước mắt người cá làm bằng vỏ sò trong cửa hàng, sau đó tháo xuống, cầm nó trong tay, nhìn trái phải một lúc, không khỏi nhếch lên khóe môi.
Còn nhớ năm đó, khi nàng cùng Tưởng Lai Ân đi biển chơi, thấy có người bán dây chuyền nước mắt tiên cá bằng vỏ sò, Tưởng Lai Ân đã rất thích, nhưng hai người họ đều quên mang tiền.
Vì vậy, nàng vội vàng trở về lấy tiền, khi quay lại bờ biển thì phát hiện sợi dây chuyền đã không còn nữa, do đó, Tưởng Lai Ân mỗi lần nhớ về nó đều tiếc nuối vô cùng. Ừm, sau đó họ không còn tìm thấy chiếc dây chuyền nào đẹp như chiếc đó nữa.
Nhưng hôm nay, nàng tìm được rồi.
Nghĩ vậy, Diệp Khả Hoan mang chiếc vòng cổ đến quầy thu ngân để tính tiền.
"Rất hân hạnh được phục vụ quý khách." Nhân viên thu ngân cười nói.
Diệp Khả Hoan cười lắc đầu, sau đó cẩn thận cất vào trong túi.
"Khả Hoan."
Đúng lúc này, Diệp Khả Hoan nghe thấy tiếng nói của Tưởng Lai Ân từ phía sau.
Diệp Khả Hoan hơi sửng sốt, một lát sau mới quay đầu lại nhìn Tưởng Lai Ân. Ngay khi nàng đang định đáp lại, Tưởng Lai Ân đã vươn cánh tay mảnh khảnh đưa một ly nước chanh leo cho nàng.
"Thấy người cậu nhiều mồ hôi quá nên tôi đi mua một ít đồ uống." Tưởng Lai Ân dịu dàng cười, hai bên khóe môi có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, trông vô cùng ngọt ngào.
"Oh, cảm ơn." Diệp Khả Hoan liền nhận lấy đồ uống, mở túi nilon bên ngoài, nhéo nhéo trong tay.
Nhìn kỹ, nàng thấy trên miệng cốc có một nhãn nhỏ màu trắng có ghi dòng chữ "nước chanh leo mới vắt". Trong cốc có bỏ thêm đá nên bên ngoài cốc được phủ một tầng hơi nước toát ra, cầm trong tay có cảm giác hơi lạnh.
Diệp Khả Hoan cầm ly nước chanh leo, sững sờ vài giây.
Đây là một trong những loại nước trái cây mà nàng thích nhất, độ yêu thích tương đương với trà sữa lạnh, từ hồi cấp 2 đến giờ nàng vẫn luôn thích bởi hướng vị chua chua ngọt ngọt của nó. Hàng năm, vừa đến mùa hè, số lượng thịt chanh dây nằm trong miệng nàng nhiều vô số kể.
Nên là, Tưởng Lai Ân vẫn còn nhớ rõ mấy sở thích vặt này của nàng?
Cắm ống hút, nhấp một ngụm nước trái cây, Diệp Khả Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo Tưởng Lai Ân đang tươi cười phân phát các loại đồ uống cho mọi người, không hiểu sao lại có cảm giác đồ uống hôm nay không có vị chua, trái lại còn vô cùng ngọt ngào.
Diệp Khả Hoan quyết định hôm nay sẽ không ăn giấm với Tề Lị.
Sau khi dạo chơi một vòng, mọi người cùng nhau dùng bữa trưa, buổi chiều liền lên máy bay khởi hành đến trạm dừng chân tiếp theo
- thành phố Âu Lan.
Khi đám người Diệp Khả Hoan đến thành phố Âu Lan, trời đã về tối, sắc trời cũng nhuốm đen, nhưng vẫn có những tia sáng nhàn nhạt bay lơ lửng phía chân trời, thoạt nhìn toàn cảnh thành phố này thật sự rất đẹp.
Sau khi đặt hành lý xuống túp lều tranh bằng lá chuối rộng mọc tứ phía, cả nhóm lại rảo bước về phía chợ đêm, nói chuyện rôm rả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!