Chương 14: Thay đổi hình tượng

"Được rồi ..." Thật lâu sau, Diệp Khả Hoan rốt cuộc đáp ứng.

Sau khi trả lời, Diệp Khả Hoan cúi đầu ho khan, hít sâu một hơi, đi về phía Tưởng Lai Ân, cầm lên một viên thuốc nhỏ, cầm trong tay: "Là cái này? Chỉ cần bôi cái này vào?"

"Đúng vậy, lúc trước có một người bạn đưa nó cho tôi, hiệu quả rất tốt, cậu biết đấy, trên phim trường rất hay xảy ra va chạm gì đó, có nó rồi, thì không cần mỗi lần xảy ra chuyện lớn nhỏ gì cũng phải chạy đến bệnh viện, khi nào trở về tôi sẽ nói cô ấy để cho cậu mấy viên."Tưởng Lai Ân vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo vạt áo.

Diệp Khả Hoan nghe xong gật đầu: "Cảm ơn."

Sau đó, Diệp Khả Hoan vén vài sợi tóc của Tưởng Lai Ân sang một bên, dưới ánh đèn, làn da của Tưởng Lai Ân trắng như sứ, đường nét tinh xảo.

Diệp Khả Hoan xem đến suýt chút nữa thất hồn lạc phách, sau đó cúi đầu bóp một chút thuốc mỡ vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên.

Tưởng Lai Ân hơi nghiêng đầu, nhìn thấy lông mày rũ xuống cùng vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp.

Diệp Khả Hoan lấy lòng bàn tay bôi thuốc lên vùng tím xanh trên da cô. Sau khi nhận thấy thân thể của Tưởng Lai Ân đang phát run, Diệp Khả Hoan lập tức hỏi: "Đau không?"

Tưởng Lai Ân cắn chặt môi dưới lắc đầu.

"Nhịn một chút." Diệp Khả Hoan thấy vậy nhìn cô một cái, sau đó sửa sang quần áo cho Tưởng Lai Ân xong gỡ quần áo che camera xuống.

"Ừm," Tưởng Lai Ân gật đầu, sau đó nhìn cô một cái, "Cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi." Diệp Khả Hoan nghịch quần áo trong tay.

"Tôi không nói cái này." Tưởng Lai Ân ngẩng đầu nhìn cô.

"Vậy là gì?" Diệp Khả Hoan sững sờ.

"Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi trong căn mật thất." Tưởng Lai Ân nói.

Diệp Khả Hoan có một tật xấu, đó là đôi khi nàng nghe không lọt mấy lời Tưởng Lai Ân khen mình. Mỗi lần Tưởng Lai Ân khen ngợi nàng, nàng thường sẽ nghĩ một đằng nói một nẻo.

Vì vậy, Diệp Khả Hoan trầm ngâm một hồi lâu, sau đó gãi đầu nói: "Đó là bởi vì tôi ở gần cậu, cho nên tôi mới tiện tay... tiện tay với lấy."

"Là vậy sao?"Tưởng Lai Ân bật cười.

"Cậu cười cái gì ..." Diệp Khả Hoan liếc cô một cái.

"Còn muốn cảm ơn cậu lúc buổi tối thi nấu ăn đều ôm mấy việc quan trọng về mình, để lại mấy việc nhẹ nhàng cho tôi." Tưởng Lai Ân cười ngọt ngào.

"Tôi," Diệp Khả Hoan nói theo phản xạ, "tôi đâu có..."

"Cậu có nha." Tưởng Lai Ân nghiêng đầu.

Lúc này, các máy quay trong phòng đều quay lại nhắm vào Diệp Khả Hoan mà không ngừng bấm máy.

"Ôi, đừng chụp, đừng chụp nữa!" Mặt Diệp Khả Hoan nóng hầm hập, điên cuồng xua tay về phía camera.

Nhưng mà, camera vẫn lắc lắc như cũ, Diệp Khả Hoan đi đến đâu camera sẽ chụp chỗ đó.

Vì vậy, Diệp Khả Hoan một lần nữa che tất cả camera lại như trùm bao tải: "Cho mấy người chụp, thích thì chụp đi, chụp đi, tiếp tục đi, hết cách chưa, hahahahaha..."

Tưởng Lai Ân ngồi trên giường nhìn Diệp Khả Hoan, nở nụ cười ôn nhu, lại thở dài một hơi. Đây là người mà cô thích, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, nếu nàng thích mình thì tốt rồi.

Một lúc sau, trời đã trở nên hơi muộn, vì vậy Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân lần lượt nằm xuống đi ngủ.

Tuy nhiên, trước khi đi ngủ, Diệp Khả Hoan vẫn tiện tay cầm điện thoại di động lên, lướt Weibo. Rốt cuộc cũng chỉ là thiếu nữ nghiện Internet.

Hiện tại, phần lớn dân cư mạng vẫn đang chế giễu nàng. Thực ra, mọi chuyện thành ra thế này không thoát khỏi liên hệ với phía công ty. Bởi vì cha mẹ nàng luôn cố gắng ngăn cản nàng bước chân vào giới giải trí, hơn nữa tuổi của nàng cũng không còn trẻ, các công ty lớn đều không muốn kí hợp đồng, cuối cùng chỉ có một công ty nhỏ là Giải trí Tinh Hoa thu nhận nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!