Chương 11: Lau mồ hôi

Có thể là bởi vì không gian trong mật thất vốn đã nhỏ lại còn có rất nhiều người chen chúc nhau nên khiến người ta có chút khó thở.

Trong bầu không khí đáng sợ như vậy, Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân đứng rất gần nhau, không hề phát giác lòng bàn tay đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Cách một cái màn hình, cho dù ống kính có bắt được sự kỳ quái của nàng thì khán giả cũng sẽ không suy đoán quá nhiều mà chỉ nghĩ rằng nàng cũng bị ma dọa sợ mà thôi.

"Có sợ không?" Diệp Khả Hoan hồi lâu mới hỏi.

"Ừm..." Tưởng Lai Ân khoác tay lên vai nàng, nhẹ gật đầu.

Diệp Khả Hoan nghe xong, chỉ cảm thấy người mình nóng càng thêm nóng, sau đó gật gật đầu, duỗi tay ra: "Vậy thì đi theo tôi."

"Được." Tưởng Lai Ân nói, sờ đến tay phải của Diệp Khả Hoan, dần dần đưa tay đan vào bàn tay nàng, mười ngón tay ôm chặt lấy nhau, Diệp Khả Hoan đi một bước, Tưởng Lai Ân cũng theo một bước.

Một thời gian sau, nhóm người cuối cùng cũng bước ra khỏi căn mật thất kinh hoàng. Cho dù đã được cứu ra ngoài nhưng dáng vẻ người nào người nấy đều vô cùng thê thảm, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Khi Diệp Khả Hoan và Tưởng Lai Ân bước ra, bởi vì có người đi tới đưa nước, lúc này hai người mới buông tay đối phương.

"Chị thấy căn mật thất này khá thú vị, thực sự rất đáng sợ, có thể xếp vào Top 3 mật thất hay ho nhất mà chị từng chơi." Uống một ngụm nước xong, Lưu Vân đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, quay đầu lại nhìn.

"Đúng đúng, doạ chết bé rồi, bé cảm thấy đêm nay bé sẽ nằm mơ thấy ác mộng." Bạch Vi nhịn không được trả lời.

"Nhưng mà, Khả Hoan này, sao em có thể bình tĩnh thế? HÌnh như em không sợ mấy cái này ha." Thư Hiền nhìn Diệp Khả Hoan nói, "Chị còn thấy lúc con ma kia tiến đến chỗ em, em lỡ chân dẫm vào đồ của người ta còn ngượng ngùng xin lỗi nữa."

Diệp Khả Hoan vui vẻ: "Là do lá gan em lớn, mấy cái này vẫn có thể chịu được."

"Haha," Bạch Vi đột nhiên cười, "Không biết mọi người có để ý không nhưng em cảm thấy chị Khả Hoan vừa rồi công khí ngút trời á nha."

Nghe thấy lời này, Diệp Khả Hoan suýt nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài, giơ ngón tay lên chỉ vào ngực mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Tưởng Lai Ân khẽ quay đầu lại nhìn nàng.

"Em thấy vừa rồi Lai Ân sợ chết khiếp, Khả Hoan cứ thế chạy tới ôm lấy chị ấy," Bạch Vi nói xong chạy lon ton đến bên cạnh Tưởng Lai Ân, vươn tay ôm lấy vai Tưởng Lai Ân, bắt chước Diệp Khả Hoan, "Không sao đâu, đừng sợ, tôi ở đây!"

Khi nghe lời này, Diệp Khả Hoan suýt nữa sặc nước khoáng trong tay.

"Hahaha, đúng vậy!" Thư Hiền vỗ tay, "Nếu không phải hai đứa đều là con gái chị còn nghĩ hai đứa có gian tình với nhau đó."

Lúc này, Tưởng Lai Ân nở nụ cười, lại nhìn về phía Diệp Khả Hoan, trong mắt như chứa cả một hồ nước mùa xuân đang lăn tăn gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Nói gì thì nói, ở bên cạnh Diệp Khả Hoan thực sự rất có cảm giác an toàn."

Diệp Khả Hoan siết chặt chai nước khoáng trong tay, không biết là Tưởng Lai Ân nói những lời này là xuất phát từ đáy lòng hay chỉ là diễn để tăng thêm hiệu ứng chương trình...

"A! Thật sao?! Em muốn hét lên!" Bạch Vi đột nhiên ngẩng mặt lên và hét lớn: "Không biết tại sao, nhưng em chỉ cảm thấy rất phấn khích!"

"Có thể là do em ngốc." Diệp Khả Hoan nhìn Bạch Vi sau đó lại thấy cameramen của mình đang như ngựa phi nước đại chạy đến, gãi gãi đầu, đi trước một bước dẫn đầu đoàn người: "Được rồi được rồi, đi ăn cơm thôi, đói chết rồi."

"Nhất trí!" Bạch Vi giơ nắm đấm nhỏ.

Về phần Chu Tuấn Dật, sau khi ra khỏi mật thất, anh ta trở nên lầm lì hơn rất nhiều. Có lẽ bởi vì biết bản thân vừa rồi thể hiện không được tốt lắm. Vốn dĩ anh ta còn muốn thừa dịp tham gia chương trình này tiếp cận Tưởng Lai Ân, sau đó sẽ dấy lên một làn sóng CP mới, nhưng tình cảnh của anh ta bây giờ đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Sau khi mọi người ra ngoài đều trêu ghẹo anh ta gan thỏ đế, nói là đùa nhưng chỉ hành động kia cũng đập vỡ tan nát hình tượng người đàn ông ấm áp trước mặt công chúng mà anh ta tống không ít công sức để dựng nên.

Bữa trưa được đặt ở một nhà hàng bên bờ biển. Cách bố trí của quán rất đặc biệt, bên trong có mấy cái bàn gỗ cũ, trên nóc có nhiều vật dụng như lá chuối tây, trong nhà trưng bày rất nhiều vật trang trí nhỏ, ngoài cửa còn có treo hai chiếc chuông gió, chỉ cần một làn gió khẽ đưa cũng sẽ tạo ra âm thanh lanh lảnh vui tai.

Sau khi cả nhóm ngồi xuống gọi món, họ bắt đầu nói chuyện. Nội dung trò chuyện trên trời dưới biển lung tung lộn xộn giống như đang ngồi tán gẫu với bạn bè bình thường, khiến mọi người quên mất rằng lúc này họ vẫn còn đang quay chương trình.

"Ở đây đẹp thật nhỉ?" Lưu Vân tháo kính râm ra, nhìn về xa xăm.

"Đúng vậy, giống như một filter tự nhiên, có lẽ đây là là cảnh biển trong một ngày nắng đẹp." Diệp Khả Hoan gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!