"Tôi không nóng" Diệp Khả Hoan bình tĩnh lại, sau đó vội vàng lắc đầu.
Diệp Khả Hoan trả lời như đang chột dạ, lời này nói ra đến bản thân nàng còn không thèm tin.
"Vậy người cậu..." Tưởng Lai Ân vừa nói, vừa rướn người lên, tiếp tục nhìn nàng, "Sao lại nóng như vậy?"
Không thể không nói, đôi mắt mơ màng của Tưởng Lai Ân lúc say thật sự quá mê người.
Diệp Khả Hoan nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên, khẽ nuốt nước bọt: "Bởi vì, bây giờ đang là mùa hè."
"Vậy sao?" Tưởng Lai Ân nhìn trán nàng đổ đầy mồ hôi, cúi người sát vào tai của Diệp Khả Hoan, nhìn khuôn mặt nàng ở khoảng cách rất gần, nhỏ giọng hỏi.
"Đúng vậy." Diệp Khả Hoan gật đầu.
"Tai của cậu cũng đỏ lên rồi..." Tưởng Lai Ân vừa nói, vừa đưa tay ra sờ lỗ tai Diệp Khả Hoan.
Ngay khi Tưởng Lai Ân chạm vào, Diệp Khả Hoan hoảng sợ quay đầu về hướng khác.
"Hửm?" Tưởng Lai Ân khó hiểu nhìn nàng.
"Không có gì, cậu mau tắm đi, cậu tắm xong rồi đến lượt tôi." Diệp Khả Hoan vừa nói xong đã cuống cuồng chạy chối chết khỏi phòng tắm.
Thực ra, Tưởng Lai Ân cũng đã tỉnh táo hơn nửa, dù sao cũng chỉ là kem có vị rượu, không thể say đến mức tâm thần rối loạn được.
Sau khi nhìn thấy Diệp Khả Hoan 36 kế chuồn là thượng sách, cô không khỏi đưa tay đặt lên môi, suy nghĩ một số chuyện.
Tại sao? Tại sao vừa rồi Diệp Khả Hoan trông khác thường vậy? Còn có lúc ở trong phòng bếp, hình như Diệp Khả Hoan vẫn luôn nhìn trộm mình.
Mở vòi nước, Tưởng Lai Ân vươn bàn tay mảnh khảnh vào trong nước, như có như không gẩy lên, giọt nước chậm rãi chảy xuống bắp chân thon thả, khóe môi khẽ nhếch.
Ở bên ngoài, sau khi Diệp Khả Hoan trở lại phòng ngủ, nàng đưa tay đỡ trán thở phào nhẹ nhõm. Diệp Khả Hoan cảm thấy mình hẳn là phát điên rồi, không hiểu vì sao khi nhìn thấy Tưởng Lai Ân như vậy, bản thân nàng lại có cảm giác... ham muốn.
Cúi đầu, Diệp Khả Hoan không nhịn được nhìn chính mình. Cái cậu ấy có mình cũng có, sao mình lại có suy nghĩ như thế nhỉ?
Một lúc lâu sau, Tưởng Lai Ân cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, mặc một bộ đồ ngủ khá là kín cổng cao tường. Dù gì cũng đang quay chương trình, cô cũng không thể mặc đồ quá tùy tiện để người khác bàn ra tán vào. Giới giải trí là thế, tất thảy đều phải thật cẩn thận.
"Tôi vẫn ổn." Tưởng Lai Ân vừa nói vừa đi đến bên cạnh Diệp Khả Hoan.
"Ồ..." Diệp Khả Hoan đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn sang bên cạnh, gật đầu nói: "Tôi đi tắm."
Tưởng Lai Ân vẫn nhìn nàng: "Đi đi."
Tưởng Lai Ân đột nhiên nhận ra, dù Diệp Khả Hoan đang nghĩ gì nhưng nếu cô nhân cơ hội quay chương trình này để làm hòa với Diệp Khả Hoan có chắc là hành động sáng suốt? Huống hồ đây còn là mục đích chính cô tham gia, nếu không phí công phí sức như vậy đạt được ích lợi gì?
Dù gì thì trong mắt công chúng, hai đứa con gái với nhau có cử chỉ thân mật cũng chỉ là bạn tốt, không có vấn đề gì, hơn hết, nếu duy trì quan hệ tốt đẹp còn có thể giúp sự nghiệp của Diệp Khả Hoan phát triển. Nghĩ như vậy, Tưởng Lai Ân liền nung nấu một vài ý tưởng.
Diệp Khả Hoan cầm quần áo bước vào phòng tắm, sau đó không hiểu sao lại quay đầu nhìn Tưởng Lai Ân, chỉ thấy Tưởng Lai Ân đang cầm một quyển sách nhìn nàng, vì thế nàng vội vàng xoay người tiếp tục đi về phía phòng tắm, kết quả không thèm nhìn đường đã đụng vào khung cửa, đau đến mức lông mày nhíu lại.
"Sao vậy?" Tưởng Lai Ân đặt sách xuống, hỏi nàng.
"Không, không sao." Diệp Khả Hoan che trán lắc đầu, vắt chân lên cổ mà chạy.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Diệp Khả Hoan tỉnh dậy đã thấy Tưởng Lai Ân không còn trong phòng, nàng đứng dậy chải lại đầu tóc rối bù, làm vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị ra ngoài, trùng hợp thấy Tưởng Lai Ân xuất hiện trước cửa.
"Sớm, buổi sáng tốt lành." Diệp Khả Hoan nhìn cô, chào hỏi.
"Buổi sáng tốt lành, gần đây cậu không skincare à, trông có vẻ hơi khô?" Tưởng Lai Ân mặc một chiếc váy dây màu xanh nhạt, người đẹp vì lụa, khiến làn da của cô trở nên mềm mại và tinh tế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!