Chương 40: (Vô Đề)

Sau khi Vệ Huyên tới phủ Công chúa, không cần thông truyền mà đã vào rồi, nhưng hắn vẫn tuân theo quy củ tới vấn an phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi trước. Dù sao thì họ cũng là trưởng bối, sau này Vệ Huyên muốn thuận lợi cưới được A Uyển thì chắc chắn phải có quan hệ tốt với Trưởng Công chúa Khang Nghi.

La Diệp thấy hắn thì rất quan tâm, kéo hắn dò hỏi: 

"Huyên Nhi nghe được mấy lời đồn đãi bên ngoài chưa? Mấy lời đó đều là vô căn cứ, đừng để bụng nhé, chẳng qua là mấy tên tiểu nhân dốt nát đồn linh tinh thôi mà. Thái Hậu và Hoàng Thượng thương ngươi như vậy, nên sẽ không xảy ra chuyện như lời đồn đâu, cháu cũng đừng vì thế mà manh động……"

Giờ phút này, La Diệp lại hơi dài dòng, kéo tiểu hài tử không ngừng dông dài, nếu là một bảy tuổi hài tử thật thì đã sớm mất kiên nhẫn. Nhưng đây cũng là vì La Diệp quan tâm nên mới dong dài như vậy, điều này chứng tỏ lúc này La Diệp đang thật sự coi Vệ Huyên là con rể.

Kiếp trước Vệ Huyên cũng thường ra vào phủ công chúa, đã sớm hiểu được tính cách của phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi, nên hắn có thể vui vẻ chấp nhận hành động của La Diệp. Dù sao cũng là cha mẹ của A Uyển, cho dù thế nào thì hắn vẫn phải nể mặt.

Hắn chớp mắt, nói:

"Dượng, ngài yên tâm đi, cháu sẽ không làm gì đâu, cho dù mẫu phi sinh đệ đệ, thật ra thì cũng rất tốt……" 

Sau đó trên mặt lộ ra vẻ tủi thân, "Bọn họ có nói khó nghe hơn nữa thì cháu cũng không tin đâu."

La Diệp sờ đầu hắn, vui mừng nói: "Cháu có thể nghĩ được như vậy là rất tốt." 

Hắn đang lo tính tình Vệ Huyên quá xốc nổi, nghe được mấy lời đồn đãi, sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện gì đó.

Suy nghĩ sâu xa hơn, có thể thấy ác ý trong mấy lời đồn đó, rõ ràng là nhắm vào tính cách của Vệ Huyên. Nếu hắn thật sự bướng bỉnh đến mức ấy, chỉ biết hành động theo cảm tính, không cần quan tâm tới hài tử trong bụng Thụy Vương Phi trong bụng có phải là nam hài hay không, cứ ra tay trước đã rồi nói sau, đỡ để sau này sẽ uy hiếp đến mình. Đôi khi tiểu hài tử dứt khoát như vậy đó, sẽ không suy xét quá nhiều như người lớn, đã ghét thì sẽ ra tay luôn.

Hơn nữa mọi chuyện hắn làm đều có Thái Hậu che chở, thế nên hắn cũng chẳng cần kiêng dè gì.

Nhưng mà đã là con người thì đều phải chịu sự ràng buộc của luân thường đạo lý, cho dù là một hài tử, cũng không thể thật sự hành động tùy tiện, cuối cùng sẽ dẫn đến đại họa.

Vệ Huyên đa tạ La Diệp đã quan tâm, rồi tới Tư An viện tìm A Uyển.

Trưởng Công chúa Khang Nghi nhìn Vệ Huyên rời đi, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của trượng phu, cười nhạt một cái.

Tuy không biết Vệ Huyên được ai chỉ điểm, nhưng việc hôm nay Vệ Huyên làm ở trong cung, dường như không hề bướng bỉnh, ngốc nghếch như lời đồn, biết cách mượn đao giết người, ngăn chặn được những lời đồn ác ý vô lý, còn có thể cho người khác một bài học nhớ đời, hơn nữa còn không liên lụy tới mình. Trước kia Trưởng Công chúa Khang Nghi còn lo Vệ Huyên bị chiều hư, nếu sau này không được đế vương, sủng ái nữa, tính cách cảm tính của sẽ dễ gây họa. Bây giờ xem ra, tự hắn cũng hiểu được.

Biết Vệ Huyên không bướng bỉnh như trong lời đồn, Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng cảm thấy hơi yên lòng, cũng vừa lòng với hôn ước này. Nhưng bây giờ hai đứa nhỏ còn nhỏ, còn tùy thuộc vào biểu hiện của Vệ Huyên sau này nữa, nếu hắn biểu hiện không tốt, nàng cũng có cách để giải trừ hôn ước này.

****

Vệ Huyên không biết Trưởng Công chúa Khang Nghi đã thay đổi cái nhìn về hắn. Sau khi hắn tới Tư An viện thì lao thẳng tới khuê phòng của A Uyển, cũng không bất ngờ lắm khi thấy A Uyển đang ở chung với bà tám kia.

"Ngươi ở đây làm gì? Cút đi!" 

Vệ Huyên đuổi cô nương ngốc nghếch bám người kia đi như đuổi ruồi bọ.

Mạnh Hân hơi hậm hực, nàng mới nói được mấy câu với A Uyển thì tên đại ma vương này đã tới đuổi, đúng là đáng ghét. Nhưng mà nghĩ đến lời dặn dò của Nhị tỷ tỷ, Mạnh Hân cũng không dám cứng đối cứng với hắn, nói với A Uyển: 

"A Uyển, ta đi trước đây, ngày mai sẽ đến tìm muội nói chuyện."

Tiểu cô nương nhấn mạnh hai chữ "Nói chuyện", ý là nói chuyện thật, nàng có thể nói một mình cả ngày, miễn là có người muốn nghe.

A Uyển bình tĩnh gật đầu.

Tiểu cô nương nhiều chuyện kia vô cùng vui vẻ rời đi, nhưng trước khi đi còn muốn lấy lọ mật ong A Uyển nói muốn tặng cho nàng lúc trước. Tiếc là Vệ Huyên đang nhìn nàng với ánh mắt nguy hiểm nên không dám đưa tay ra lấy, chỉ có thể cắn môi chạy đi.

Sau khi đuổi người đi, Vệ Huyên liền nhào qua, gặm một cái vào mặt A Uyển, mắt híp lại, lộ ra biểu cảm của con sói được thỏa mãn, thấy A Uyển muốn xoa trán thì lại lấy thói khăn ra theo thói quen.

Sau khi Vệ Huyên gặm xong, liền đi tới bên cạnh nàng, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của A Uyển, hít mùi thơm đặc trưng của nàng, thoải mái đến mức muốn ôm nàng nằm xuống ngủ một giấc —— bây giờ đang là mùa xuân, đúng là ngày đẹp để ngủ xuân.

"Sao đệ lại tới? Không phải bắt đầu từ hôm nay đệ phải về phủ bế môn sám hối ba ngày sao?" 

A Uyển đẩy hắn, đối với này tên nhóc bám người này, càng ngày càng thành thói quen, chỉ cần lúc hắn không bướng, ngoan ngoãn dựa vào người nàng thì khiến người ta không thể từ chối. Mà nàng phát hiện ra, hình như dạo gần đây tên nhóc này đã vượt qua ranh giới nhẫn nại cuối cùng của nàng, luôn thích làm những việc chạm đến điểm mấu chốt, khiến người ta cảm thấy bất lực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!