Chương 32: (Vô Đề)

Từ trong cung trở về, Trưởng công chúa Khang Nghi trước đưa nữ nhi về phòng nghỉ tạm, sau đó liền đi đến Tùng Hạc Đường của lão phu nhân, giải thích nguyên nhân việc ngày mai phải về phủ Công chúa với lão phu nhân.

Lúc trước lão phu nhân đã biết chuyện này từ phía nhi tử, sau khi nghe xong cũng không ngờ, nói với Trưởng công chúa Khang Nghi: "Nhìn trời như thế này thì chắc tuyết sắp rơi rồi, qua đó sớm một chút cũng tốt. Hôm nay trời lạnh, thân thể Uyển nha đầu suy nhược, đến lúc đó phải chăm sóc nàng chu đáo, đừng để nàng bị bệnh đấy." Mỗi năm vừa đến mùa đông, tiết trời giá rét, chỉ cần trời có chút hơi lạnh hay gió thổi hơi lớn là lão phu nhân lại nghe được tin A Uyển sinh bệnh truyền đến từ phủ Công chúa, trong lòng cũng rất lo lắng cho thân mình A Uyển.

Không nói tới thân phận Quận chúa của A Uyển, A Uyển chính là nữ nhi duy nhất của Tam nhi tử, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một đứa con như vậy, trong lòng lão phu nhân cũng mong nàng khỏe mạnh mới tốt, còn những vấn đề khác thì về sau hẵng bàn.

"Mẫu thân yên tâm."

Sau khi nói chuyện phiếm với lão phu nhân vài câu, Trưởng công chúa Khang Nghi liền rời đi.

Hôm sau, dùng đồ ăn sáng xong, phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi liền dẫn theo nữ nhi từ biệt lão phu nhân Bá phủ, hồi phủ Công chúa.

Trong phủ Công chúa, tuy rằng đã lâu chủ nhân chưa trở về, nhưng mà hết thảy vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, không hề hỗn loạn, sau khi các chủ tử trở về thì có thể trực tiếp vào ở được.

Ngay sau hôm trở lại phủ Công chúa, kinh thành liền có tuyết.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông, cũng không rơi nhiều lắm, phiêu phiêu đãng đãng, toàn bộ không trung bao phủ bởi một mảnh âm trầm.

A Uyển giống như một chú gấu trải qua mùa đông vậy, quấn chặt cả người giống như một chú gấu nhỏ trốn ở trong phòng, kiên nhẫn mà chờ mùa đông qua đi. Dựa vào thân thể ốm yếu này của nàng, chỉ có thể ngây ngốc ở trong phòng, không ra khỏi cửa, cho nên những chuyện xã giao trong kinh thành đương nhiên là không liên quan gì tới nàng, các quý nữ thế gia tổ chức những lễ hội thưởng tuyết ngắm hoa gì đều không liên quan đến nàng.

Nàng tựa như một người trong suốt vậy.

Nhưng mà có điểm khác với những năm trước là, tuy rằng A Uyển không xuất hiện, nhưng vì có Vệ Huyên, lúc các phu nhân quý nữ tụ hội ngẫu nhiên cũng sẽ nhắc đến tên của nàng, chuyện được nhắc đến tất nhiên là chuyện lúc trước nàng tiến cung, Vệ Huyên vì nàng mà đánh nhau với hai vị Công chúa. Nếu không phải vì bọn họ đều còn nhỏ, không chừng nàng còn bị nói thành hồng nhan họa thủy linh tinh gì đó.

Tất nhiên là A Uyển không biết chuyện này, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã biết, là do một bé nhiều chuyện nói cho nàng.

Ngày thứ ba bọn họ dọn về phủ Công chúa, khi tuyết vừa ngừng, Trưởng công chúa Khang Bình dắt tiểu nữ nhi đến phủ bái phỏng.

Trưởng công chúa Khang Bình chính là Công chúa con vợ cả duy nhất của Tiên đế, thân phận tôn quý, nhân duyên của nàng trong đám huynh đệ tỷ muội cũng rất tốt. Sau khi Văn Đức Đế đăng cơ cũng vô cùng xem trọng muội muội này. Tuy rằng Trưởng công chúa Khang Bình là người khá khoe khoang, nhưng lại có chừng mực, có thêm sự coi trọng của Văn Đức Đế nữa, khiến cho nàng được tôn vinh cực kỳ.

Trưởng công chúa Khang Nghi biết được nàng lại đây bái phỏng, vội đến nghênh đón, miệng nói: "Làm sao tỷ tỷ lại đến đây vậy? Vốn dĩ mấy ngày nay ta cũng muốn đến phủ thăm tỷ tỷ, chỉ là mấy hôm nay tuyết rơi, thân mình Thọ An hơi không tốt, trong lúc nhất thời không đi được…"

Trưởng công chúa Khang Bình nắm tay nàng cùng đi vào nhà, khuôn mặt diễm lệ lộ ra tươi cười sảng khoái, ngắt lời của nàng: "Được rồi được rồi, ta còn không rõ ngươi là ngươi như thế nào sao? Không cần để ý chuyện này. Thọ An cũng là một đứa bé đáng thương, hôm nào trời lạnh, thân thể nàng liền chịu không nổi. Ngươi chú ý một ít là đúng, vậy nên chẳng phải bây giờ ta đến thăm các ngươi đây sao?"

Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong thì nhấp môi cười, không nói tiếp mấy lời xã giao khách sáo đó nữa.

Đi vào chính điện đang đốt địa long, một cỗ ấm áp phả vào mặt, người cũng ấm lên vài phần.

Sau khi hạ nhân dâng trà bánh lên, tiểu cô nương trắng nõn đi cùng theo Trưởng công chúa Khang Bình liền lôi kéo Trưởng công chúa Khang Nghi, vui sướng hỏi: "Dì, A Uyển đâu? Ta muốn đi tìm A Uyển chơi."

Trưởng công chúa Khang Bình cùng phò mã Mạnh Thì có một nhi ba nữ, tiểu cô nương này là nữ nhi nhỏ nhất của Trưởng công chúa Khang Bình… Mạnh Hân, là đứa bé hoạt bát đáng yêu nhất, ngây thơ hồn nhiên, ngọt ngào mềm mại như bánh gạo nếp vậy. Phu thê Trưởng công chúa Khang Bình cực kỳ yêu thương nàng, sau này lại được Văn Đức Đế sắc phong làm Phúc An quận chúa, mà ba nữ nhi do Trưởng công chúa Khang Bình sinh ra đều có phong hào quận chúa, có thể thấy là rất được Văn Đức Đế sủng ái.

Đương nhiên, Trưởng công chúa Khang Bình có được sự tôn vinh này, cũng vì năm đó khi Văn Đức Đế đăng cơ, nàng cũng đã ra sức giúp đỡ một phen.

Trưởng công chúa Khang Nghi cười nói với tiểu cô nương: "Thời tiết hôm nay lạnh, nàng còn đang ở trong phòng trốn lạnh đấy, nếu Phúc An có thể đến chơi với nàng thì tất nhiên là không thể tốt hơn."

Sau khi Mạnh Hân nghe xong lập tức xách váy nhỏ chạy đi.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát đầy sức sống của nữ nhi, Trưởng công chúa Khang Bình lắc đầu, dặn dò nha hoàn nhìn kỹ, vừa nhìn theo hướng nữ nhi rời đi, cùng Trưởng công chúa Khang Nghi vừa bắt đầu nói.

"Nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi dẫn Thọ An tiến cung, Thọ An nổi lên tranh chấp cùng hai vị Công chúa trong cung, Vệ Huyên vì Thọ An mà đánh các nàng?" Trưởng công chúa Khang Bình hứng thú hỏi: "Từ khi nào mà Vệ Huyên này giao hảo với Thọ An như vậy? Tính tình tiểu bá vương như hắn mà cũng có thể ở chung với người khác sao?"

Trưởng công chúa Khang Nghi bất đắc dĩ nói: "Không dối gạt tỷ tỷ, muội muội cũng không biết là chuyện như thế nào, chắc là do hai đứa nhỏ có duyên." Sau đó liền nói hết sự tình khi hồi kinh ra.

Sau khi nghe xong, Trưởng công chúa Khang Bình lắp bắp kinh hãi: "Thất hoàng đệ thật sự chọn Thọ An cho Vệ Huyên?"

Trưởng công chúa Khang Nghi gật gật đầu.

Trưởng công chúa Khang Bình thở dài, lôi kéo tay nàng nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, nếu là do tự mình Vệ Huyên kiên trì thì tất nhiên là chính hắn thích. Thái Hậu cùng Hoàng Thượng yêu thương hắn như vậy, chắc cũng sẽ không phản đối, hơn nữa trong đó còn có Phật Tổ điểm hóa, Thái Hậu cũng không dám tự tiện làm chủ." Nói xong nàng nở nụ cười: "Cũng không biết Thọ An của chúng ta có mị lực gì, thế mà có thể khiến tiểu ma vương kia đánh hai Công chúa vì nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!