Chương 250: (Vô Đề)

Nhất thời, tẩm cung của Thái hậu an tĩnh lại, chỉ có tiếng vang vạt áo khi cung nhân đi lại nhẹ nhàng đung đưa.

Rất nhanh các Thái y thay phiên bắt mạch cho Thái hậu, lại liếc nhanh ánh mắt trao đổi, liền do y chính của Thái Y Viện —— Nguyễn Y Chính bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng, thần đã bắt mạch cho Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương sức khỏe cũng không đáng lo ngại, chỉ là tích tụ tâm tình, có hại cho ngũ tạng, phượng thể từ từ suy nhược, chi bằng cố gắng tĩnh dưỡng, để người thoải mái mới được."

Văn Đức Đế nhíu mày, cũng không thích nghe loại đáp án chỉ tốt ở bề ngoài này, là Hoàng đế, chính ông cũng biết bản thân Thái y đều có một quy tắc bảo toàn sinh mệnh, nhẹ thì phải qua khỏi mới nói, nặng thì nhìn vào cửa sinh tử nói. Hiện giờ nói chỉ tốt ở bề ngoài này, nhưng không gian liên tưởng cực lớn, vả lại tiến lùi đều có cớ.

Ánh mắt ông chậm rãi chuyển lạnh, nhàn nhạt nói: "Trẫm không muốn nghe loại chỉ tốt ở bề ngoài này, ta muốn hỏi cơ thể Thái hậu nương nương mình thế nào, có thể bước qua quẻ khảm này không."

Các Thái y đứng đầu là Nguyễn Y Chính lại quỳ xuống, cùng hô thần có tội.

"Câm miệng!" Văn Đức Đế rốt cục tức giận ném chén trà cầm trong tay xuống đất.

Âm thanh đồ sứ lanh lảnh vỡ vụn làm cho cả cung Nhân Thọ an tĩnh lại, hô hấp các cung nhân đều thay đổi nhẹ.

Thái tử đang muốn tiến lên nói chuyện, bị bàn tay nhỏ mềm mại ướt đẫm vết nước kéo lại, làm cho hô hấp hắn có chút trở ngại, lời vốn muốn nói trong miệng liền dừng lại, thân thể cũng đột nhiên trở nên cứng ngắc. Hắn thẳng tắp đứng một chỗ, dáng người cao to che thân ảnh nữ nhân ở phía sau.

Cuối cùng, tồn tại của nữ nhân phía sau chiến thắng kính trọng trong lòng hắn đối với phụ hoàng, để hắn buông mí mắt không có động tác gì.

Cung Nhân Thọ nhất thời im lặng đến đáng sợ.

Ngay trong im lặng này, cửa vang lên một tiếng bước chân nhẹ tênh, sau đó một nội thị ở cửa nhỏ giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, Giang Quý nhân cầu kiến.

Trong điện không tiếng động.

Thái giám khom người cứng nhắc đứng ở cửa, nhất thời mồ hôi lạnh ướt áo, dáng vẻ đều có chút phát run.

Giang Quý nhân là mỹ nhân mới tiến cung năm ngoái, người đẹp tính tình cũng lanh lợi, được Văn Đức Đế cực sủng ái, rất nhanh từ trong các Tài nhân được thăng làm Quý nhân, có thông tin cho rằng sắp tới phận vị của nàng có thể sẽ được nâng lên thêm một lần nữa, không chừng sẽ được một phi vị, ở trong hoàng cung nổi bật không có người thứ hai. Vả lại vì Trịnh Quý phi trong khoảng thời gian này bệnh nặng, không chỉ tuổi tác mất đi, dung nhan dần lão hóa, tuy có địa vị của Quý phi nhưng lại không có sự tôn trọng của Quý phi, chứ không cần nói đã sớm bị Hoàng hậu thất sủng với các phi tử đã già, ngược lại trong hoàng cung thời gian này thành thiên hạ của các vị tần phi trẻ tuổi địa vị thấp.

Lúc này đêm đã khuya, Giang Quý nhân đột nhiên đi tới cung Nhân Thọ cầu kiến, mặc dù không biết nàng làm sao tìm hiểu được hành tung của đế vương, thế nào lại biết được chuyện của cung Nhân Thọ, mặc kệ nàng lúc này đặc biệt qua đây khẳng định sự tồn tại hay lợi dụng Thái hậu sinh bệnh muốn tăng thêm địa vị của mình ở trong lòng Hoàng thượng, nhưng không ngờ Văn Đức Đế vì Thái hậu bệnh nặng nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng, trong lòng đang không thoải mái, nàng lại trực tiếp đâm vào, hậu quả có thể lường trước. 

Sau một lúc lâu, trong cung Nhân Thọ vang lên giọng Hoàng thượng lạnh như băng mà vô tình: "Kéo đi, phạt đánh hai mươi cái."

Nhất thời, cung Nhân Thọ giống như càng im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ của mọi người.

Là một vị Quý nhân hậu cung lại bị Hoàng đế tự mở miệng phạt đánh, không chỉ có thể diện đều mất hết, nghĩ đến về sau cũng không có mặt mũi ở trong cung.

Chờ sau khi nội thị kia lĩnh mệnh đi xuống, Văn Đức Đế nhìn về phía Nguyễn Y Chính, lạnh lùng nói: "Trẫm hỏi lại lần nữa, sức khỏe Thái hậu nương nương thế nào? Có thể chữa trị không?"

Nguyễn Y Chính nhắm mắt quỳ phục trên đất, thanh âm trầm ổn nghe không ra điều gì khác thường, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương suy nghĩ quá nặng, lại thêm tuổi lớn, đêm không thể ngủ, tinh thần có chút khác thường, mệt tới mức phượng thể dần dần suy nhược không thể chống đỡ. Nếu thần dùng thuốc điều trị, lại có phụ tá trợ giúp, tốt có thể chống đỡ vài năm."

Văn Đức Đế ánh mắt sắc bén, "Ngoại trừ dùng thuốc, còn cần thế nào?"

"Thái hậu nương nương nếu suy nghĩ quá nặng, sợ là trong lòng không giải phóng được chuyện tình, chi bằng tháo nút thắt trong lòng người mới tốt." Nguyễn Y Chính hàm súc nói.

Nghe nói như thế, người ở đây đều có thể hiểu được, có thể làm cho Thái hậu không giải phóng được đó là xa Thế tử Thụy Vương Vệ Huyên ở thành Minh Thủy. Đương nhiên, đám người hiểu chuyện như Văn Đức Đế, Thái tử cũng biết, Thái hậu đối với Vệ Huyên chẳng qua là một loại tình cảm tâm tính gửi gắm, chủ yếu vẫn là năm đó Công chúa Khang Gia chết trẻ trong cung, vì Vệ Huyên hồi nhỏ diện mạo giống như Công chúa Khang Gia, Thái hậu mới di chuyển tình cảm lên người hắn, đưa hắn trở thành thế thân của Công chúa Khang Gia.

Văn Đức Đế trầm mặc một lát, mới nói: "Trước dùng thuốc đã."

Nguyễn Y Chính tim buông lỏng, vội vâng lệnh, liền cùng mấy Thái y đi xuống thương lượng phương thuốc.

Các Thái y vừa đi, cách trước giường một khoảng, Văn Đức Đế ngồi vào bên cạnh nhìn Thái hậu trên giường, thần sắc có chút ngưng đọng.

Lúc này, Thái tử tiến lên nói: "Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu nhớ Huyên đệ, có cần triệu hồi Huyên đệ quay về?"

"Không cần." Văn Đức Đế nhàn nhạt nói, "Huyên Nhi ở thành Minh Thủy trấn giữ biên cương bảo vệ Tổ quốc cho trẫm, yên ổn lòng dân, đến lúc này gọi về cũng là gây sức ép, huống hồ hoàng tổ mẫu con chờ không được lâu lắm." Nói xong, ánh mắt ông chuyển qua người cung nữ đứng cách đó không xa, lại nói: "Ngươi là Lạc Anh?" 

Lạc Anh bị gọi tên, vội vàng tiến lên quỳ xuống, giọng ôn nhu, "Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ đúng là Lạc Anh."

Thanh âm ôn nhu cùng dáng vẻ kính cẩn khiêm tốn như vậy, tuyệt đối không giống Vệ Huyên, lại càng không so sánh với Công chúa hoàng gia, Văn Đức Đế đột nhiên có chút hiểu được dụng ý của Vệ Huyên, cũng biết vì sao nàng vào cung Nhân Thọ hai năm, Thái hậu vẫn là không thể di chuyển cảm giác với Vệ Huyên tới trên người nàng.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!