Editor: Cam
Beta: Chân Tâm Dịch
Trong một lần có thể tự do ra ngoài, Nguyên Hương và Như Quyên đã vòng quanh vài vòng ở khách sạn để có thể cắt đuôi đám phóng viên mà đi vào. Tới cửa thì phát hiện trên bàn bày ắp các kiểu loại thức ăn ngon, hơn nữa đều là mấy món mà hai người thích ăn.
"Người ngoài làm, không biết có hợp khẩu vị của các em không." Thẩm Thu Hoa ngồi ở trên sô pha, ý bảo hai người lại đây ăn.
"Nương nương......" Hai người cảm động.
Thẩm Thu Hoa giơ tay, đánh gãy câu nói kế tiếp. "Xưng hô này nhất định phải sửa. Nếu các em muốn đi theo chị, chúng ta phải gọi nhau là chị em."
Hai người cùng lúc mở to mắt nhìn. "Nương nương...... Không phải, chúng ta sao có thể xưng hô với ngài như vậy?" Quan hệ chủ tớ ở trong lòng Nguyên Hương và Như Quyên đã ăn sâu bén rễ. Các nàng luôn coi Thẩm Thu Hoa như một vị thần, nào dám xưng hô chị em?
"Muốn đi theo ta phải xưng hô như vậy." Khí tràng của Quý phi tất phải có. Rất nhiều thời điểm Thẩm Thu Hoa cũng không muốn tốn nhiều miệng lưỡi cho một việc đơn giản như thế này. Lời này vừa dứt, Nguyên Hương và Như Quyên không dám nói gì thêm nữa.
Không khí lâm vào trầm mặc và xấu hổ. Dương Quỳnh đi tới hỏi: "Tại sao hai người lại không muốn đổi cách gọi? Đây cũng đâu phải là chuyện lớn gì đâu?"
Đối với Dương Quỳnh thì đây chỉ là vấn đề xưng hô. Nhưng ba người kia thì khác, đây là đại diện cho các mối quan hệ. Nguyên Hương và Như Quyên kiên quyết không chịu sửa, là muốn giữ gìn quan hệ chủ tớ. Thẩm Thu Hoa kiên quyết muốn thay đổi, là muốn phủ nhận quan hệ chủ tớ.
"C... hị... Thu Hoa..." Như Quyên nhìn thấy thái độ chân thành đáng tin của Thẩm Thu Hoa, thử gọi một tiếng, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi rồi.
Thẩm Thu Hoa nghe vậy cười nói: "Ngoan lắm, ăn cơm đi." Chỉ là ánh mắt thì nhìn về phía Nguyên Hương.
Nguyên Hương nghẹn đến mức mặt đầy đỏ bừng, "Chị... Thu Hoa..."
"Vậy là được rồi." Dương Quỳnh tiến tới vỗ vỗ hai người. "Hai người nhìn đi, tôi đã biết sửa miệng từ lâu rồi."
Nguyên Hương và Như Quyên ngồi xuống ăn cơm, nghe vậy đều nghiêng con mắt lườm cô, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ! Cô không tuân thủ quy củ cũng không phải một ngày hai ngày, vậy mà còn không biết xấu hổ nói ra những lời này à!?
"Thi đấu thuận lợi không?" Thẩm Thu Hoa theo thói quen ăn ngủ không nói. Sau khi hai người ăn xong thì mới hỏi.
"Dạ vẫn tốt." Như Quyên trả lời thay cho hai người.
"Thế nghĩa là tình huống phạm sai lầm vào tối hôm qua lúc thi đấu cua các em la cố ý?" Trong ánh mắt của Thẩm Thu Hoa không buông tha cho một hạt cát. Ngày hôm qua nàng và Dương Quỳnh đã cùng nhau xem tập mới của "Tiến bước xuất đạo", thấy được chỗ sai đã biết là có vấn đề rồi.
Nguyên Hương và Như Quyên nhìn thoáng qua nhau, "Khi đó chúng em nhìn thấy nương... thấy chị Thu Hoa thì quá kích động, ảnh hưởng đến việc trình diễn." Như Quyên giải thích.
Thẩm Thu Hoa đảo mắt dò xét từng nét biến hóa trên mặt hai người, lúc này giọng điệu mới hòa hoãn lại, "Nguyên Hương, Như Quyên, mọi chuyện kiếp trước đều đã qua. Đời này, chị muốn hai người là bạn, là chị em. Nhưng chị không hy vọng hai đứa vì chị mà trả giá quá nhiều. Các em đều có cuộc sống của riêng mình, chị cũng vậy." Lúc này Dương Quỳnh ló mặt ra, chứng minh bản thân mình là cuộc sống của Thẩm Thu Hoa.
"Chị Thu Hoa, chúng em hiểu ý của người. Nhưng đi theo người đã thành thói quen của bọn em rồi. Đồng thời cũng đã là chuyện được hình thành vững chắc trong tâm trí. Hiện giờ chúng em ở trong giới giải trí, dù cho tiến hay lùi cũng đều là thân bất do kỷ. Trong lòng luôn lo sợ bất an." Như Quyên nói ra lo lắng của bản thân. Nếu làm việc ở bên người nương nương, thì không cần phải phiền não vì những chuyện đó nữa rồi.
"Em và Như Quyên đã thương lượng qua, chúng em muốn thua trận thi đấu. Chờ bị công ty đuổi đi, sẽ tự động hủy hợp đồng." Nguyên Hương cũng mở miệng.
Dương Quỳnh không nghĩ tới hai người vậy mà hạ quyết tâm lớn như vậy, cái này chính là tự hủy hoại tương lai đó nha!
Thẩm Thu Hoa trong lòng cảm động, nhưng không hề đồng tình với cách làm của hai người. "Chị không hiểu biết nhiều về giới giải trí. Nhưng chị cảm thấy đây không phải là ý hay. Không nói đến sự nỗ lực của các em sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà nếu chị là giám đốc của công ty, ít nhất sẽ không để cho các em rời đi dễ dàng. Dù sao đã có hợp đồng mười năm ở trong tay, muốn phế bỏ các em là việc quá đỗi đơn giản."
Nguyên Hương và Như Quyên đưa mắt nhìn nhau.
"Hơn nữa biểu hiện trước đây của hai em không tồi, lúc này mà thua trận đấu, rất khó để khiến cho người khác tin rằng các em không phải là cố ý. Có người mang bọn em đi, ông chủ của các em sẽ đồng ý sao?" Thẩm Thu Hoa không hiểu giới giải trí, nhưng nàng hiểu lòng người. Loại chuyện này rất đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Vậy chúng em nên làm thế nào đây?" Hai người cảm thấy không nên tiếp tục quyết định lung tung nữa.
Thẩm Thu Hoa mỉm cười, "Cố gắng đạt được thành tích tốt nhất đi."
"Nhưng mà..." Như Quyên không hiểu, hai nàng một lòng một dạ muốn hủy hợp đồng kia mà!
"Chờ hai đứa đã thành danh, thì càng ngày càng có quyền quyết định. Hiện giờ, ngoan ngoãn nghe theo công ty, không cần làm ra những việc kia. Chị sẽ ủng hộ cho các em." Thẩm Thu Hoa im bặt không nhắc tới chuyện hủy hợp đồng. Nàng nhìn thấy được rằng, giải pháp nhanh nhất ổn thỏa nhất, chính là trực tiếp giao ra tiền vi phạm hợp đồng. Nhưng một trăm triệu, nàng không biết đào đâu ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!