Chương 40: Thảm Đỏ

Cuối năm luôn là thời khắc diễn ra các lễ trao giải lớn. Ngày ba tháng một, thành phố N cử hành lễ trao giải điện ảnh long trọng. Thẩm Thu Hoa cũng nằm trong danh sách khách mời. Minh tinh nữ bước trên thảm đỏ đều là người có tác phẩm lớn. Thẩm Thu Hoa có nhân khí nhất định nhưng vẫn chưa đại ngôn cho các nhãn hiệu cao cấp nào, mức độ nổi tiếng vẫn không đủ. Lư Tự tự mình đi mượn lễ phục, các nhãn hiệu đều không cho.

Thẩm Thu Hoa nghe thấy tin này cũng không để ý. "Người ta nếu không muốn cho mượn, em mặc trang phục của Nhất Sắc Tài cũng tốt."

Lư Tự lo lắng, "Thu Hoa, em như vậy sẽ bị người khác chê cười. Để anh nghĩ cách khác."

"Tự ca, người ta không đồng ý thì không cần cưỡng cầu. Dù sao em cũng chỉ là người mới, không có nhãn hiệu xa xỉ tài trợ thì có gì mất mặt sao? Anh yên tâm, em ứng phó được." Thẩm Thu Hoa quả thật không muốn mặc những nhãn hiệu cao cấp.

Nhiệt độ bên ngoài tháng 1 ở thành phố N đã dưới không độ. Muốn nàng mặc những trang phục lộ vai lộ chân đó lên sân khấu, đừng nói người có tư tưởng truyền thống không thể tiếp thu như nàng, thì cái giá lạnh này cũng đủ để nàng không chịu nổi.

Mặc trang phục Nhất Sắc Tài, ít nhất nàng còn một bộ trang phục ấm áp.

"Được rồi. Anh tìm nhà tạo hình giúp em, hai người trò chuyện đi." Lư Tự chỉ có thể vĩnh viễn đưa ra kiến nghị cho Thẩm Thu Hoa, còn quyền quyết định chân chính là thuộc về Thẩm Thu Hoa.

Nhà tạo hình là người phụ nữ 30 tuổi, tên Anna. Anna là nhà tạo hình cao cấp, gặp qua rất nhiều đại minh tinh. Đối với tiểu minh tinh đến quần áo cũng không mượn được như Thẩm Thu Hoa, nàng không để vào mắt. Nàng đến chủ yếu là vì mặt mũi của Lư Tự.

Biểu cảm chậm trễ của Anna rất nhanh bị Thẩm Thu Hoa phát hiện. Nàng vờ như không thấy, vẫn nói về suy nghĩ của mình cho Anna.

"Thẩm tiểu thư, thứ tôi nói thẳng, ý tưởng của cô đã qua rất nhiều năm." Anna mỉm cười, trong mắt hơi trào phúng. Dù nàng che dấu rất khá. Hoặc nàng cho rằng mình che dấu rất khá.

"Anna, tôi biết tạo hình gì đó tôi không chuyên nghiệp bằng cô. Nhưng tôi có suy nghĩ của mình. Trào lưu sẽ biến hóa theo thời gian, nhưng vòng này đến vòng khác, thứ trong quá khứ hiện tại chưa chắc không lưu hành. Nếu không, Nhất Sắc Tài làm sao trụ được lâu như vậy trong thị trường này?" Thẩm Thu Hoa giọng nói nhỏ nhẹ, nói rõ thái độ của mình.

Anna không nói gì thêm. "Nếu Thẩm tiểu thư kiên trì như vậy, tôi đây cũng hết cách. Thật ngại, chúng ta rất khó hợp tác, cô vẫn nên tìm cao nhân khác."

Anna rời đi. Thẩm Thu Hoa cũng không giữ nàng. Hai người đều không muốn bỏ ý tưởng của mình, giữ lại cũng vô ích.

"Cô ta căn bản không muốn hợp tác. Vênh váo tự đắc rõ như ban ngày." Dương Quỳnh cũng rất bất mãn. Đây là có ý gì? Rõ ràng hai người mời nàng đến cung cấp dịch vụ, kết quả như thiếu tiền nàng. Rốt cuộc ai mới là khách hàng?

Lư Tự bước vào hỏi chuyện thế nào. Dương Quỳnh một năm một mười kể rõ tình huống. Lư Tự nghe xong thở dài, "Thu Hoa, thật ra khí chất cổ trang trên người em rất nghiêm trọng, anh hy vọng thông qua lần này em có thể bộc lộ được quan điểm, cố gắng thoát khỏi nhãn dán cổ trang."

"Em hiểu. Tự ca, em không phải muốn mặc đồ cổ trang đến. Em chỉ hy vọng có thể đưa một vài quan điểm cá nhân của mình vào, không cần mặc theo phong cách của người khác." Kiếp trước khi còn ở nhà, phụ thân nàng đã dạy, làm người làm việc đều phải có đặc điểm của riêng mình. Bảo sao nghe vậy có lẽ sẽ không làm sai, nhưng vĩnh viễn sẽ không hoàn thiện được.

Lư Tự gật đầu. "Anh sẽ tìm nhà tạo hình mới."

Buổi tối, Nguyên Hương cùng Như Quyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Thẩm Thu Hoa. Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của nương nương, hai người đều cười vui vẻ.

"Sao hai đứa đến đây?" Về phòng, Thẩm Thu Hoa hỏi.

"Tối mai có tiết mục âm nhạc trong buổi lễ. Bọn em là nhóm người mới, đương nhiên phải đến tham gia. Bọn em ở bên ngoài thấy tên nương nương nên lên kế hoạch gặp nương nương." Như Quyên giải thích.

Ánh mặt Thẩm Thu Hoa từ từ chuyển qua Dương Quỳnh vẫn luôn không lên tiếng. "Vậy mà chị không nói với em?"

Dương Quỳnh vò đầu. Đã sớm biết chuyện này nhất định lộ tẩy. "Hai đứa nói muốn tạo bất ngờ cho em."

"Nương nương, là bọn em nhờ Dương Quỳnh tạm bảo mật, nương nương đừng trách chị ấy." Nguyên Hương vội vàng cầu tình thay Dương Quỳnh.

"Được rồi, đừng làm như thể chị muốn phạt mọi người. Chúng ta có thể gặp mặt đã không dễ dàng, đừng nói những chuyện này." Thẩm Thu Hoa xua tay, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm.

Như Quyên lấy rất nhiều vật trong ba lô. "Nương nương, em biết nương nương không thiếu gì. Nhưng dáng vẻ mệt mỏi lần trước của người, bọn nô tỳ nhìn thật sự rất đau lòng. Những thứ này là bọn em ngày thường dùng. Có công hiệu giảm bớt mệt mỏi. Nương nương xem thử có hiệu quả không." Nàng lấy xong ba lô mình thì đến ba lô Nguyên Hương. Ba lô Nguyên Hương cũng có vài vật dụng hàng ngày. Đều là vật hai người dùng thấy rất có công hiệu.

Có miếng dán, có mát xa, có miếng giảm đau chống viêm, có giải nhiệt,... Mỗi thứ một ít đưa cho Thẩm Thu Hoa.

"Bọn em có lòng." Đời này, hai người không phải là cung nữ của Thẩm Thu Hoa, như vẫn xem Thẩm Thu Hoa là người thân quan trọng nhất của mình. Bản thân Thẩm Thu Hoa làm sao không đem hai nha đầu này xem như trách nhiệm của mình?

"Lần đầu tiên nương nương bước trên thảm đỏ, nhất định là hút mọi ánh nhìn. Tựa như trước kia trong cung. Không ai đẹp bằng nương nương của bọn em." Như Quỳnh nhắc đến dung mạo của nương nương, tức khắc kiêu ngạo lên.

"Nương nương hai đứa còn chưa có tạo hình đi thảm đỏ đêm mai đâu." Dương Quỳnh ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nói.

Như Quyên cùng Nguyên Hương cùng nhìn về phía Thẩm Thu Hoa, "Nương nương, là thật sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!