Chương 33: Xung Đột

Tin tức đạo diễn cho Thẩm Thu Hoa thêm cảnh quay truyền khắp đoàn phim. Thẩm Thu Hoa cảm giác được nhân viên công tác đoàn phim khách khí với mình rất nhiều. Khi không có cảnh quay, Dương Quỳnh lấy canh từ trong bình giữ nhiệt, "Mau uống chút, vẫn còn nóng."

Thẩm Thu Hoa nhận chén nhỏ, thong thả ung dung uống.

"Sau khi chị Thu Hoa diễn Quý phi, động tác thường ngày cũng giống Quý phi. Nhìn nhất cử nhất động thật ung dung hoa quý." Lăng Tương Quân đi đến nói. Phía sau nàng có trợ lý thay nàng giơ dù che nắng.

"Em muốn uống một chút không? Tay nghề Dương Quỳnh nấu canh không tồi." Thẩm Thu Hoa cười nói.

"Cảm ơn chị Thu Hoa. Bên kia em có vật bảo mẫu làm đưa đến. Phúc khí của em không tốt như chị Thu Hoa, không mời được người toàn năng như trợ lý Dương." Lăng Tương Quân nói xong, đi về phía sân chụp.

"Này có ý gì?" Dương Quỳnh không hiểu ý nàng, nhưng vẫn cảm thấy được ngữ khí âm dương quái khí.

"Còn có thể có ý gì?" Thẩm Thu Hoa uống xong canh, đưa nó cho Dương Quỳnh, muốn thêm chén nữa. "Đạo diễn cho em thêm cảnh, cô ấy khó chịu thôi. Cô ấy là nữ chủ, muốn thêm cảnh cũng nên là cô ấy trước."

"Cô ấy là nữ chủ, suất diễn nhiều nhất, còn muốn thêm?" Dương Quỳnh đưa canh cho Thẩm Thu Hoa, "Hơn nữa, không phải chỉ thêm vài cảnh vũ đạo thôi sao? Em có thể nhảy, đạo diễn mới cho em thêm cảnh. Cô ấy muốn thì cũng biết khiêu vũ đi."

Lời này nói không sai. Nhưng đổi thành người khác, Dương Quỳnh tuyệt sẽ không nói như vậy. Có thể thấy người ở lập trường nào sẽ có quan điểm ở lập trường đó.

"Trong lòng cô ấy không thoải mái là chuyện thường tình. Mấy hôm nay, chị gặp cô ấy thì cứ trốn tránh. Bất hòa trong đoàn phim là tối kỵ, em không muốn tìm phiền toái cho đạo diễn." Tân nhân trẻ tuổi luôn khí thịnh. Kiếp trước tân nhân vừa vào cung cũng từng ỷ vào sủng ái mà không biết trời cao đất dày mà khiêu khích. Thẩm Thu Hoa nhìn cảnh này đến nhàm.

Ai mà không có một thời tuổi trẻ?

"Chị biết." Dương Quỳnh bên cạnh Thẩm Thu Hoa lâu, cũng hiểu nương nương trước nay không phải người thích khích phách nhất thời. Nàng có năng lực làm trời làm đất, lại cố tình suy nghĩ cho người khác, không chịu tùy hứng. Có đôi khi Dương Quỳnh cảm thấy nương nương sống như vậy thật sự quá ủy khuất. Nhưng Thẩm Thu Hoa làm người luôn như vậy. Từ nhỏ nàng chịu ảnh hưởng của gia tộc, đi một bước, xem hai bước, nghĩ ba bước. Kiêng kị nhất là hành động theo cảm tình. Sống không có chuyện vui thì thế nào?

Người có thể cười đến phút cuối mới là người thắng chân chính.

"Thu Hoa, em cũng phải chú ý. Để ý đừng cho Lăng Tương Quân lợi dụng tình tiết trong phim mà ngáng chân em." Lúc không diễn, cô có thể tự tin bảo hộ được an toàn của Thẩm Thu Hoa. Nhưng tình tiết trong phim, cô không thể làm được gì.

Thẩm Thu Hoa gật đầu. "Yên tâm đi. Em là Quý phi. Dù cho cô ấy là tân sủng, cũng không có đạo lý không cho em mặt mũi."

Sự thật chứng minh Thẩm Thu Hoa đã quá coi thường tâm ghen ghét của người khác. Hôm sau, nàng có một cảnh tản bộ tâm sự cùng Lăng Tương Quân. Cảnh này diễn không khó, chỉ cần hai người đi bộ, lời kịch không nhiều, một lần là có thể qua. Kết quả khi hai người diễn, đột nhiên dưới chân Lăng Tương Quân mềm nhũn, cả người đảo về hướng Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa đóng vai Quý phi, bên người có cung nữ hầu hạ. Một đám người không có chỗ trốn. Bị Lăng Tương Quân áp cả người té từ bậc thang xuống.

Bậc thang không dài, lại rất dốc. Nếu té xuống, khác không nói, nhưng khiêu vũ là không thể. Ngàn cân treo sợi tóc, trong lúc mọi người kinh hoảng thì một bóng người nhanh bước đến dưới bậc thang, vững vàng đón cơ thể Thẩm Thu Hoa. Vì giảm bớt trọng lực, cô xoay vài vòng rồi dừng lại.

"Em có sao không?" Dương Quỳnh lo lắng hỏi.

Thẩm Thu Hoa bị xoay có chút chóng mặt. Đứng một lúc nói: "Em không sao. Cũng may có chị ở đây."

Dương Quỳnh kiểm tra, thấy Thẩm Thu Hoa thật sự không có ngoại thương, lúc này mới yên tâm. Nhân viên công tác đều vây nàng. Đứng đầu là đạo diễn Tiền Ngôn.

"Thu Hoa, thế nào? Có muốn đến bệnh viện không?" Tiền Ngôn cùng biên kịch thương lượng xong, sẽ cho Thẩm Thu Hoa thêm ba cảnh vũ đạo, cảnh quay đã được thiết kế, vũ đạo Triệu lão sư cũng đã được biên. Nếu Thẩm Thu Hoa bị thương, hết thảy đều là công dã tràng.

"Đạo diễn, tôi không sao. Tiếp tục đóng phim đi." Thẩm Thu Hoa an ủi nhân viên công tác.

Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn Lăng Tương Quân trên bậc thang, ánh mắt như kiếm. Lúc này Lăng Tương Quân nhìn mọi chuyện phát sinh dưới bậc thang. Ánh mắt nàng vô tình chạm phải ánh mắt Dương Quỳnh, tức khắc sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Ánh mắt Dương Quỳnh sao có thể âm lãnh đáng sợ như vậy?

"Chị Thu Hoa, chị không sao chứ? Thật sự xin lỗi chị, dưới chân em trơn chút, không nghĩ đến liên lụy chị. May mắn chị không bị thương, bằng không em cũng sẽ rất tự trách." Lăng Tương Quân đi xuống bậc thang bày vẻ tự trách làm trò trước mặt mọi người.

Trò hề này Thẩm Thu Hoa đã nhìn quen. Không phòng bị bởi nàng cảm thấy vì mấy cảnh diễn không đáng làm vậy. Không nghĩ tới Lăng Tương Quân tuổi nhỏ cư nhiên dám xuống tay. Nàng cười nói: "Em đừng tự trách. Em không phải cố ý, sao chị có thể trách em. Sau này chúng ta cẩn thận một chút là được. Đạo diễn, chúng ta tiếp tục quay đi."

Chuyện như vậy chỉ có thể làm một lần, nếu lại làm ngốc tử cũng biết đây là cố ý. Cho nên cảnh quay tiếp theo rất thuận lợi. Tuy vì trong lòng Lăng Tương Quân có quỷ nên nói sai vài lời thoại nhưng ngoài bị đạo diễn trách cứ, không có ảnh hưởng lớn.

Trở về phòng, Dương Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa không nói lời nào. Cô không nói lời nào về việc hôm nay, yên tĩnh lạ thường. Thẩm Thu Hoa nhìn cô vài lần, cũng không nói thêm, chỉ vào phòng tắm, lúc ra ném khăn cho Dương Quỳnh. "Thay bổn cung lau tóc."

Lòng Dương Quỳnh run lên. Khí tràng nương nương nổi lên rồi!

Thẩm Thu Hoa ngồi ở mép giường, tùy ý Dương Quỳnh lau tóc cho mình. "Em biết chị nghĩ thế nào. Dương Quỳnh, kiếp trước em khuyên chị nhẫn, bởi vì trong cung không phải nơi cho chị làm càn. Kiếp này, chị vẫn nên nhẫn. Có pháp luật ở đây, sẽ không để chị tùy tiện dùng vũ lực."

"Chẳng lẽ cứ để em bị khi dễ như vậy? Vậy em muốn chị làm gì?" Dương Quỳnh không phục. Cô tính giáo huấn Lăng Tương Quân một phen. Đương nhiên sẽ không ngốc đến độ đánh chính diện. Cô có thể sau lưng dùng chút thủ đoạn cho Lăng Tương Quân nếm chút khổ sở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!