Chương 30: Mời Người

Quảng cáo của Nhất Sắc Tài rất nhanh lên sóng, vì thế công ty Nhất Sắc Tài đã mở một cuộc họp báo. Thẩm Thu Hoa lần đầu tiên tham dự họp báo, Lôi Nguyệt thay nàng tìm người có chuyên môn nói qua tình hình.

"Chị thấy bên cạnh em có phải nên mời một người đại diện chuyên môn không?" Lôi Nguyệt cố ý dành thời gian tham gia họp báo là vì tôn trọng Thẩm Thu Hoa. "Chị nghe nói em không muốn ký hợp đồng với công ty quản lý, đây là rất bất lợi. Nhưng em là người có chủ ý, nếu quyết định như vậy hẳn là có lý do của mình. Nhưng chỉ bằng sức em đơn đả độc đấu, bao giờ mới có thể hết khổ?"

Thẩm Thu Hoa cũng hiểu, chỉ là có nên mời người đại diện hay không, nàng còn đang do dự. "Em biết. Lôi tổng, em sẽ suy nghĩ."

"Em nha........" Hiện tại Lôi Nguyệt thật sự xem Thẩm Thu Hoa là bạn, cũng thật lòng hy vọng nàng có thể hot.

Nhà tạo mẫu tóc đến giúp Thẩm Thu Hoa tạo kiểu. Vì phối hợp với chủ đề họp báo đêm nay, nhà tạo mẫu tóc muốn tạo cho nàng kiểu cổ đại. Thẩm Thu Hoa lắc đầu. "Tôi tự làm tóc được." Trang điểm xong, nàng quấn tóc thành vài vòng, sau đó cầm trâm của Hàm Yên Thúy cắm xuống. Lôi Nguyệt nhìn thấy kinh ngạc không thôi.

Vì không muốn kiểu tóc của mình quá mức nghiêm túc, Thẩm Thu Hoa không phun keo định hình tóc, để vài lọn tóc rũ hai bên sườn mặt, nhìn phong tình hơn trước.

"Vẫn là em có nền tảng tốt, mới dám lãng phí thời gian như vậy ở trong giới này." Lôi Nguyệt cảm thấy đây hẳn là bước tiến lớn của Thẩm Thu Hoa.

"Lôi tổng, mỗi người trong giới này đều muốn thượng vị. Em chỉ không muốn đi quá nhanh, miễn cho té đau thôi." Giống như tranh đấu hậu cung kiếp trước, vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn. Có người sớm được sủng ái, bình bộ thanh vân. Nhưng trong nháy mắt đã bị người khác kéo xuống ngựa, thành vật hi sinh của cuộc tranh đấu. Xem nhiều nàng cũng chán ghét. Đời này nàng tình nguyện mỗi bước của mình vững chắc, cũng không muốn nhanh chóng thượng vị để rồi lại mờ nhạt quá nhanh trong biển người.

Cuộc họp báo bắt đầu 7 giờ tối. Thẩm Thu Hoa lên sân khấu nổ ra một trận oanh động. Rất nhiều phóng viên là lần đầu gặp Thẩm Thu Hoa, đối với việc Nhất Sắc Tài mời một tân nhân còn mở họp báo, họ thật sự không hiểu. Nhưng nhìn thấy gương mặt của Thẩm Thu Hoa, cảm thấy tất cả đều được giải thích hợp lý.

Mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc. Hiện tại nhìn Thẩm Thu Hoa đẹp hơn so với lúc thi đấu "Lôi Đài Thơ Văn". Người chủ trì có kinh nghiệm phong phú, nói chuyện hài hước không tẻ nhạt. Tạo nên bầu không khí náo nhiệt. Còn không quên nhắc về vị lôi chủ mười vòng của "Lôi Đài Thơ Văn."

Dương Quỳnh nhìn cả người Thẩm Thu Hoa đều phát ra ánh hào quang trên đài, cô vô cùng cao hứng lại phải chú ý đến những người chụp ảnh phía dưới. Lần trước cô nghĩ phải chú ý quan sát, cố gắng tránh cho có người chụp lén. Kết quả hiện tại chụp lén này nọ đều không có, mà thay bằng một nhóm người quang minh chính đại chụp.

Có một thiếu nữ thét chói tai muốn vọt lên đài, Dương Quỳnh vừa muốn duỗi tay cản, đã bị bảo an ngăn lại mời qua một bên.

Lôi Nguyệt nhìn Dương Quỳnh khẩn trường, cười nói: "Trợ lý Dương, Nhất Sắc Tài mở họp báo đương nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho Thu Hoa. Em không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng một chút."

Cuộc họp báo rất thành công, quảng cáo càng thêm kinh diễm. Lần này quảng cáo không lấy bối cảnh cổ đại mà lấy bối cảnh trong đô thị lớn, Thẩm Thu Hoa mặc trang phục cổ trang cách tân công tác, sinh hoạt như bình thường. Ý nghĩa của quảng cáo là dù mặc trang phục như vậy cũng có thể sinh hoạt bình thường. Thật sự, trong quảng cáo Thẩm Thu Hoa hòa nhập vào đô thị lớn cũng không có cảm giác khác thường nào. Ngược lại tạo sự hòa hợp giữa vẻ cổ điển cùng nét thời thường.

Sau buổi họp báo, Nhất Sắc Tài tổ chức tiệc rượu, Thẩm Thu Hoa không tham gia. Nàng phải lên máy bay tham gia một bộ phim truyền hình khác. Bộ phim này là cách đây không lâu Dương Quỳnh nhận được, đối phương muốn mời Thẩm Thu Hoa diễn vai tiểu thư khuê các. Đương nhiên, suất diễn không nhiều. Thẩm Thu Hoa suy xét một chút, vẫn nhận vai này. Trước mắt nàng chỉ có thể nhận những vai phụ như vậy. Tuy rằng mỗi lần đều không có nhiều cảnh, nhưng nàng lại cảm thấy mình học được rất nhiều thứ.

Trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn video liên hệ với Ngụy Việt Đồng, hỏi một ít vấn đề về kinh kịch. Mỗi buổi sáng luyện giọng, gần tiểu biệt thự của nàng có rất ít hộ gia đình, thuận tiện cho việc chạy bộ mỗi ngày.

Đến đoàn phim "Chỉ Vàng Truyền Kỳ", Thẩm Thu Hoa rất nhanh phát hiện không thích hợp. Đạo diễn không có việc gì luôn lôi kéo nàng nói chuyện, phó đạo diễn thì chỉ đạo diễn. Nàng bắt đầu qua loa vài câu, sau càng nói càng không thích hợp.

Một ngày sau khi ăn cơm chiều, đạo diễn gọi nàng vào phòng muốn giảng diễn. Nhìn thấy Dương Quỳnh phía sau vẻ mặt không kiên nhẫn. "Trợ lý Dương, tôi cùng Thu Hoa giảng diễn, cô trở về nghỉ ngơi đi."

Thẩm Thu Hoa cười nói. "Đạo diễn, Dương Quỳnh là trợ lý của tôi, đương nhiên phải luôn bên tôi. Tôi tiêu tiền mời cô ấy đến không phải để cô ấy trở về nghỉ ngơi."

Đạo diễn nhíu mày, "Thu Hoa à, chúng ta giảng diễn, lại không ra ngoài, cô ấy đứng một bên không phải rất không tiện, cô nói đúng không?"

"Tôi cảm thấy không có gì không tiện, đạo diễn ngài đây là để ý chuyện gì?" Thẩm Thu Hoa cười yến yến, vẻ mặt nghi vấn.

Đạo diễn bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục nói: "Thu Hoa, cô xem nhân vật cô suất diễn ít như vậy, thật sự có lỗi với gương mặt này của cô. Tôi có thể cho cô thêm vài cảnh diễn, để cô diễn nữ..... nữ tam đi. Cô thấy sao?"

Đạo diễn tung mồi ra, chờ Thẩm Thu Hoa cắn câu.

"Cảm tạ đạo diễn hậu ái với tôi. Chỉ là tôi còn phải diễn thêm một bộ khác, quay xong bộ này cũng vừa vặn bắt đầu quay bên kia. Cho nên.... đành phải cảm tạ ngài. Hy vọng lần sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác." Nào có bộ diễn nào, Thẩm Thu Hoa chỉ thuận miệng bịa chuyện. Nàng làm sao không rõ ý tứ của đạo diễn? Đến bây giờ Dương Quỳnh không nói lời nào nhưng nàng vẫn luôn ra hiệu cưỡng chế Dương Quỳnh, bằng không Dương Quỳnh đã sớm phát điên.

Sắc mặt đạo diễn có chút khó coi, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Dương Quỳnh, lời đến bên miệng vẫn nuốt xuống. Có vài lời chỉ nên ngầm nói, có vài việc chỉ nên ngầm làm. Làm trò trước mặt một người không liên quan, nói gì làm gì cũng không thích hợp. Vì thế đạo diễn chỉ nói vài câu giảng diễn có lệ rồi cho Thẩm Thu Hoa rời đi.

Trở lại phòng mình, Dương Quỳnh tức đến mặt đều đỏ lên. "Vừa rồi chị nên đấm một phát vào mặt tên sắc quỷ đó."

Thẩm Thu Hoa cũng có chút bất đắc dĩ. Lúc trước nghe người ta nói quy tắc ngầm trong giới giải trí, nàng còn tưởng là cầu tài tất ứng. Bản thân không cầu gì, còn tưởng rằng đó chỉ là tin vịt. Ai biết đi đêm có ngày gặp ma. Không phải mình cũng đã gặp sao?

"Chuyện này nói không rõ. Chị muốn ra tay rất dễ bị người khác phát hiện, đến lúc đó em phải làm sao?" Thẩm Thu Hoa dựa vào vai Dương Quỳnh, "Em không thể không có chị."

Dương Quỳnh thở dài một tiếng, "Là chị vô dụng, để em chịu ủy khuất."

"Sao lại ủy khuất hay không. Chúng ta trong giới thanh sắc khuyển mã* này kiếm ăn, đương nhiên sẽ thường gặp những tình huống như vậy. Em không trở mặt với đạo diễn cùng là nghĩ ngày sau gặp mặt không cần quá xấu hổ. Dương Quỳnh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hiện tại hai mình không có thực lực. Nhưng không có nghĩa vĩnh viễn sẽ vậy, đúng không?" Thẩm Thu Hoa đứng dậy nhìn Dương Quỳnh, hơi nháy mắt, khiến cho trong lòng Dương Quỳnh hơi gợn sóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!