Chương 12: Hoàn thành

Editor: Cam

Beta: Tiểu Thái Dương

Trở lại phòng, Dương Quỳnh hỏi: "Em phát hiện được gì?"

"Bọn họ đã có kịch bản." Thẩm Thu Hoa vừa thay quần áo vừa nói. Lát sau, không nghe Dương Quỳnh đáp lời, nàng quay đầu lại nhìn. Dương Quỳnh vừa vặn thấy được nàng buồn ngủ liền bước tới.

"Để chị giúp em." Quả nhiên, trước mặt người đẹp, lập trường của Dương Quỳnh cực kỳ kiên định, quyết đoán vứt bỏ vấn đề trước đó.

"Việc hôm nay chúng ta gặp chắn chắn ảnh hưởng đến phần thu hình ngày mai." Thẩm Thu Hoa không từ chối. Nàng để Dương Quỳnh hầu hạ bản thân thay quần áo.

Dương Quỳnh khó có thể không nhân cơ hội này ăn đậu hũ. "Ý em là mọi chuyện đều được sắp đặt? Vụ con chó kia cũng vậy?"

"Cũng không hẳn." Thẩm Thu Hoa bắt lấy cánh tay đang hoành hành trên người mình của Dương Quỳnh, "Em để ý đến bà lão kia hơn. Hy vọng ngày mai sẽ không gặp phải bà ấy."

"Bà ấy thật sự có thể nhìn ra." Dương Quỳnh cũng tương đối kiêng kị việc này.

Hai người tắm xong liền ngã mình xuống giường. Trong bóng tối, Dương Quỳnh thấy đôi mắt Thẩm Thu Hoa vẫn sáng ngời, nhịn không được duỗi tay che lại, "Đừng nghĩ nữa."

Thẩm Thu Hoa cười kéo tay cô xuống, cuộn người chui vào lồng ngực cô, nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, hai người vệ sinh cá nhân xong liền xuống lầu ăn sáng. Hôm nay Thẩm Thu Hoa chọn một bộ váy dài vạt chéo màu đỏ có chất liệu mềm mại, chống thấm, kiểu dáng nhẹ nhàng mà không làm mất đi cảm giác phiêu dật vốn có. Trâm bạc trên đầu nàng phát ánh kim, vòng ngọc trên cổ tay càng tôn lên bàn tay trắng nõn nhỏ dài.

Hồ Hàn cũng là phụ nữ mà vẫn không thể rời mắt khỏi nàng. Thấy Thẩm Thu Hoa từ trên cầu thang bước từng bước xuống, nhịp độ không nhanh không chậm làm cô tự thấy xấu hổ. Rõ ràng cô cũng là một người xinh đẹp, nhưng cảm giác so với Thẩm Thu Hoa cô còn bị chênh lệch. Chẳng lẽ là bởi vì trang phục? Hồ Hàn cúi đầu nhìn trang phục của mình, cũng là váy dài, đã vậy giá tiền còn thuộc loại xa xỉ. Nhưng váy của cô màu vàng nhạt, so với chiếc váy màu đỏ của Thẩm Thu Hoa dường như thua sút rất nhiều.

Ngô Nham đứng bên cạnh là một kẻ hiểu biết rộng rãi. Hắn nhìn được Thẩm Thu Hoa là dạng người được ông trời hậu đãi. Chỉ cần bản thân nàng không tìm đường chết, muốn bị mai một cũng thật khó.

"Thu Hoa, tới đây ăn sáng. Cơm nước xong chúng ta liền bắt đầu quay." Miêu Phi Vũ tiếp đón nàng. Hắn tuổi lớn nhất, gọi ai cũng bằng giọng điệu vô cùng gần gũi.

Thẩm Thu Hoa phát hiện tại bàn ăn hôm nay có thêm một người đàn ông. Miêu Phi Vũ cười nói: "Đây là đạo diễn Trương Hữu Vi, trước đó do bận công việc nên sáng hôm nay mới tới đây."

Đạo diễn Trương Hữu Vi đứng lên bắt tay cùng Thẩm Thu Hoa. "Thẩm tiểu thư, buổi sáng tốt lành. Thật ra tôi đã tới rồi, vì trong nhà bất ngờ có chuyện nên chạy về xử lý một chút."

"Đạo diễn Trương, buổi sáng tốt lành." Thẩm Thu Hoa gật gật đầu.

Cả đoàn cùng nhau ăn sáng xong còn ngồi thêm một lát mới bắt đầu công việc hôm nay. Ngọn núi lớn này có hơn nghìn năm lịch sử, trong núi có rất nhiều phiến đá được chạm khắc lên bề mặt. Đó đều là những văn thơ do văn nhân mặc khách[1] nhiều đời lưu lại. Tổ tiết mục tiến vào trong núi, vừa đi vừa xem.

[1] Văn nhân mặc khách: cụm từ để gọi chung các nhà văn, nhà thơ thời xưa. Tiếng Việt hay dùng cụm từ "tao nhân mặc khách" cũng với nghĩa tương tự.

"Nơi này có rất nhiều dấu tích lịch sử." Ngô Nham chỉ cho mọi người xem. Vách núi đá trước mặt cũng có khắc văn tự.

"Chút nữa sẽ không có dã thú xuất hiện chứ?" Hồ Hàn hôm qua bị rắn dọa sợ, cứ cảm thấy trong bụi cỏ sẽ nhảy ra thứ gì đó.

"Nơi này còn chưa nằm sâu trong núi lớn, dã thú sẽ không tới gần thôn." Một cậu bé trong thôn dẫn đường, tên Lưu Hâm, trả lời.

Ngô Nham trấn an cô: "Chúng ta mang theo súng gây mê mà, không có việc gì đâu, yên tâm đi." Mọi người động viên cũng không làm Hồ Hàn an tâm hơn chút nào. Ngày hôm qua ở trong thôn không phải vẫn gặp rắn sao?

Mọi người cùng đi tiếp vào trong núi đến khi gặp một đầm nước. Nơi này chính là điểm đến cuối cùng của họ. Đi sâu hơn nữa thì họ không dám.

Thời tiết hôm nay rất oi bức, may là bọn họ ở trong núi nên cũng không nóng lắm. Tuy thế, suốt đường đi mọi người vẫn chảy không ít mồ hôi. Lúc này mọi người dừng lại rửa ráy bên đầm nước. Thẩm Thu Hoa không nhúc nhích. Thói quen khiến nàng không thể hành động như mọi người.

Lúc này đạo diễn Trương kêu dừng lại để mọi người nghỉ ngơi một chút, dù sao các nhân viên cũng khá mệt nhọc rồi.

Dương Quỳnh đem bình lấy nước về. "Nước đầm mát lạnh" Cô đưa bình cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa ôm bình để cho mát người. "Đầm này tên là gì vậy?" Nàng hỏi chú bé Lưu Hâm dẫn đường.

"Đây là đầm Hoa Mai. Thơ Đường không phải có đầm Hoa Đào nổi tiếng sao? Cái đầm này làng em cũng dựa theo đó mà đặt tên. Trên núi có một rừng hoa mai lớn. Vào mùa đông, có nhiều hoa mai theo tuyết bay xuống, cho nên được gọi là đầm Hoa Mai." Lưu Hâm dừng một chút, sờ sờ đầu tiếp tục nói: "Em cũng chỉ nghe các ông bà trong thôn nói thế thôi ạ. Thật hay giả thì em không rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!