Cô mới chỉ chào hỏi anh một câu thôi mà, cũng chưa có nói thêm điều gì.
Thẩm Dữ gật đầu hỏi Ăn no rồi ah?
Ân? Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc vì sao anh hỏi như vậy, nghĩ một hồi, vẫn gật đầu đáp lại.
"Vậy đi thôi, đưa cháu về nhà."
A?
"Làm sao vậy, có vấn đề gì?" Thẩm Dữ nhướng mày.
Bạc Kha Nhiễm chớp mắt,
"Không...... Không phải......"
"Vậy chúng ta đi thôi."
Bạc Kha Nhiễm không phải là người lúng túng, nhưng chỉ cần đứng trước mặt Thẩm Dữ, đối diện với ánh mắt của anh, liền không khống chế được tự chủ của bản thân.
Gửi một tin nhắn thông báo cho Nguyễn Lệ, Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ đi đến gara dưới hầm khách sạn. Tuy rằng đi đường chuyên dụng, nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn dùng tóc che khuất khuôn mặt.
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy bản thân cứ đi theo Thẩm Dữ như vậy, giống như đi ăn trộm nha.
Tích tích!
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn qua, đúng là xe của Thẩm Dữ.
Một chiếc Pagani màu xám bạc.
Cô nhìn chiếc Pagani có giá trị đến ngàn vạn nhân dân tệ, hơi hơi líu lưỡi, thật đúng là có tiền mà.
Nghĩ đến chiếc xe nhỏ bé của mình ở trong nhà, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy có tư vị không nói lên lời.
Lên xe. Thẩm Dữ hướng cô nói.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm lên xe, Thẩm Dữ liền thuận tay mở điều hòa, chỉ qua vài giây, trong xe liền trở nên ấm áp, bàn tay lạnh lúc trước cũng ấm lên không ít.
Thẩm Dữ thấy cô phát ngốc, nhắc nhở nói: Cột kỹ đai an toàn.
Vâng. Cô nhanh tay cầm lấy đai an toàn, ngoan ngoãn làm theo.
Chờ cô cột kỹ đai an toàn, lúc này Thẩm Dữ mới hạ chân ga, chiếc xe nhanh chóng tiến ra ngoài.
Dọc đường đi, Thẩm Dữ cơ bản không có nói một lời, trước sau đều là ánh mắt bình tĩnh nhìn đường, hết sức chuyên chú lái xe.
Bạc Kha Nhiễm ngồi ở ghế trước, lưng thẳng tắp, hai tay để trên đầu gối, chính là bộ dáng ngoan ngoãn nhất từ trước đến giờ.
Ở trước mặt Thẩm Dữ, cô không có can đảm giống như Thẩm Tư Gia, không kiêng nể gì mà thích như thế nào liền ngồi như vậy.
Thẩm Dữ không nói lời nào, cô cũng không dám nói chuyện, không khí trong xe tự nhiên có chút áp lực, cô rũ đầu nhìn nhìn tay mình.
Thẩm Dữ chuyên tâm lái xe, ánh mắt cô liền chậm rãi chuyển từ tay mình sang bàn tay đang ở trên vô lăng.
Đây là một bàn tay còn đẹp hơn cả tay con gái, trắng nõn, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mười ngón tinh tế, khớp xương rõ ràng, không hề có gì thừa thãi, chỉ là đôi tay này đặt trên vô lăng màu đen, thoảng chút lạnh lẽo, thật giống như chủ nhân của nó, đều không có chút ấm áp nào cả.
Có thể là thấy Thẩm Dữ từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn cô một lần, ánh mắt Bạc Kha Nhiễm liền không kiêng nể gì.
Từ tay anh, ánh mắt cô dần dần đi lên, dừng ở đường cong tinh xảo nơi cằm, sườn mặt tựa như đao, góc cạnh rõ ràng mang theo vài phần nhu hòa. Tóm lại khuôn mặt Thẩm Dữ gần như hoàn mỹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!