Editor: MyYen050296
"A Khê, người có cảm thấy ta làm sai không?"
Ngọc Khê nhìn Minh Châu đang đứng trước mặt mình, một thân sam y tơ lụa màu hồng nhạt, hoa văn bên ngoài làn váy được thêu bằng ngân tuyến màu vàng, khuôn mặt luôn luôn trong sáng thuần khiết giờ được trang điểm tinh xảo.
Đây là Minh Châu sao, thật xa lạ.
Đôi mắt của nàng ấy bây giờ không giống như lúc trước trong suốt nữa, bên trong sóng ngầm bắt đầu khởi động, là quyền lợi dục vọng, dù sao một khi đã có được thứ này trong tay thì sẽ rất khó mà buông bỏ.
Minh Châu biến thành như vậy, nàng đã sớm có dự cảm, chỉ là trước kia luôn ôm một tia may mắn mà thôi.
"Không có, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, ta không có quyền bình phán lựa chọn của ngươi." Ngọc Khê thản nhiên trả lời.
"A Khê, không phải ngươi còn giận ta chứ?"
Ngọc Khê vẫn không nói chuyện, chỉ là lạnh nhạt mà nhìn nàng ấy.
Minh Châu bị ánh mắt lạnh nhạt của Ngọc Khê nhìn đến không được tự nhiên.
Đôi mắt Ngọc Khê quá mức bình tĩnh, quá mức lạnh nhạt, không ai đoán được trong nội tâm nàng đang nghĩ gì.
"Minh Châu nương nương chê cười, ngài là ái phi của thái tử, Ngọc Khê bất quá chỉ là một cung nữ nho nhỏ, làm sao có thể sinh khí với ngài?"
"A Khê, ngươi đừng như vậy được không, đừng không để ý đến ta, ngươi có biết không, ta không thể không có ngươi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tỷ muội tình thâm.."
Tỷ muội tình thâm?
Ngọc Khê tự giễu cười cười.
Thanh âm Minh Châu nhất thời ngưng bặt.
Ngọc Khê lạnh nhạt nhìn nàng ta.
"Nếu ngươi thật sự nghĩ chúng ta là tỷ muội, sẽ không lợi dụng ta giúp thái tử đi tính kế tam hoàng tử."
Hô hấp Minh Châu bị kiềm hãm lại, nàng ta gian nan mở miệng.
"Ngươi, ngươi đều biết?"
Ngọc Khê nhìn bộ dạng nàng ta, không muốn tiếp tục nói chuyện.
"Nếu Minh Châu nương nương không có chuyện gì nữa, nô tì xin phép cáo lui."
Ngọc Khê hướng nàng ta phúc thân một cái, sau đó xoay người rời đi.
Minh Châu nhìn theo bóng dáng cao gầy lại kiên định của nàng, đáy mắt nổi lên một tầng sương, thời điểm lợi dụng nàng, bản thân đã sớm biết được kết quả như vậy.
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Ngọc Khê là người có tính tình như thế nào, không một ai so với nàng ta hiểu hơn, nàng ta vẫn luôn nói, Ngọc Khê là người không giống với các nàng, nàng ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng thất kinh của Ngọc Khê, mặc kệ là chuyện gì đều rất thành thạo.
Đa số mọi lúc nàng ấy giống như dòng suối.
Ôn hòa, róc rách.
Nhưng nàng ta lại biết, nàng ấy là nước, cũng là băng.
Lạnh lùng, quyết tuyệt.
Hôm nay rời khỏi, nàng ta cùng Ngọc Khê rốt cuộc không trở về được, mười mấy năm bên nhau hôm nay hoàn toàn chặt đứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!