Chương 30: (Vô Đề)

Bạc Kha Nhiễm sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi lên khu vực sân đợi.

Dương Cánh làm một cái thủ thế, cô lập tức tiến vào vai diễn, hướng đến chỗ Lục Hi Hòa đang diễn mà đến.

Ngọc Khê nhìn thấy cảnh hỗn loạn, cũng không có dừng lại cước bộ.

Trong thâm cung này, có thể bảo toàn chính mình không bị tổn hao đã khó, nàng cũng không phải là thánh nhân, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.

Ngay tại lúc nàng sắp bước qua khỏi, một thân ảnh quen thuộc liền đập vào mắt.

Minh Châu?

Ngọc Khê trong nháy mắt dừng chân lại, đúng là Minh Châu.

A Châu?

Những suy nghĩ vừa rồi của nàng đều vứt ra sau đầu.

Muốn nói Ngọc Khê quý trọng người nào, không có ai khác ngoài Minh Châu người đã cùng nàng nương tựa lẫn nhau từ nhỏ đến giờ.

"Các người đang làm cái gì?"

A Bích dừng lại động tác lôi kéo Minh Châu, khinh miệt nhìn về phía Ngọc Khê.

"Ui, còn tìm người đến giúp đỡ?"

"Cái cung nữ kia, không nên quản xa, đạo lý này ngươi cũng rõ đi."

A Khê?

Ngọc Khê nhìn đầu tóc hỗn độn của Minh Châu, con ngươi luôn luôn bình tĩnh trong nháy mắt lắng đọng lại, như là băng lạnh rét buốt, lãnh liệt đến dọa người.

"Chuyện người khác ta có thể mặc kệ, duy chỉ có nàng là không được."

"Tỷ muội tình thâm a, này tiện nhân nhà người cũng không phải thứ tốt lành gì, cùng ả cũng chẳng tốt đẹp?" Nói xong, A Bích làm một cái thủ thế, các cung nữ đi theo nàng ta đều cùng nhau chạy đến.

Tràng diện này lâp tức hỗn loạn lên, mấy cung nữ cùng lao vào đánh nhau.

A Bích kéo cổ áo Ngọc Khê, con mắt Ngọc Khê lạnh xuống.

A Bích bị ánh mắt của nàng dọa đến, chính là chỉ vào giây ngắn ngủi, nàng liền dùng sức hất xuống.

Trong không khí, chỉ nghe Xoạt một tiếng.

Cổ áo thế nhưng bị xé đi, những chiếc cúc áo đều bị rơi xuống đất.

Xảy ra biến cố này tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, bởi vì cảnh diễn không có yêu cầu như vậy, cũng không có xé rách áo như thế kia.

Bạc Kha Nhiễm cũng có chút mơ hồ, bởi vì trên bả vai của cô còn lưu lại đầy vết hôn của Thẩm Dữ để lại tối hôm qua.

Khoảng cách gần nhất với Bạc Kha Nhiễm chính là Lục Hi Hòa, lúc Bạc Kha Nhiễm bị xé áo, cổ áo hơi hơi mở rộng, cô lập tức bỏ tay đang bắt lấy bàn tay của cung nữ kia, nhào đến chỗ Bạc Kha Nhiễm, một phen kéo cao cổ áo cô, thuận thế đem cô bảo vệ sau lưng.

A Khê!

Tiếng nói A Khê của Lục Hi Hòa vang lên bên tai làm cho Bạc Kha Nhiễm hồi phục lại tinh thần.

Hiện tại các cô còn đang quay.

Qua vài giây, cô lập tức điều chỉnh trạng thái, một tay bảo vệ cổ áo, lạnh lùng nhìn mấy người A Bích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!