Đi vào phòng để nước.
Bạc Kha Nhiễm đem cái ly đặt ở vòi nước ấm, vặn mở khóa nước bắt đầu xả.
Kì thật cô cũng không có khát nước lắm, chính là bởi vì ánh mắt Thẩm Dữ nhìn cô quá trần trụi nóng cháy, cho nên cô mới lấy cớ đi lấy nước, nói như thế nào thì cuối cùng cô vẫn phải mang nước về.
Lúc sáng dậy đã tỉnh rượu, cô đã nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, cho nên sáng hôm nay cô thấy Thẩm Dữ như chuột nhìn thấy mèo, thật sự quá xấu hổ.
Đương nhiên cô cũng không nghĩ sẽ xấu hổ như vậy, nhưng một khi đã xấu hổ thì cũng không có cách nào khác, huống chi đó cũng không phải là người khác, mà chính là Thẩm Dữ a.
Cứ nghĩ đến việc trên cổ trên xương quai xanh đầy dấu hôn của anh để lại, Bạc Kha Nhiễm liền thấy khuôn mặt mình nóng lên đầy khả nghi, trong đầu không tự chủ mà hiện ra khuôn mặt của Thẩm Dữ.
Gương mặt góc cạnh mang chút lạnh lùng, anh rất ít khi cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhạt màu, trong lời nói ngẫu nhiên sẽ nói hai ba câu không mặn không nhạt.
"Lại phát ngốc cái gì đó?"
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, một âm thanh quen thuộc từ đằng sau truyền đến, mà cũng chính tại một giây này, cô tay của cô bị người túm lấy, gương mặt đập vào lồng ngực rắn chắc mà ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu nhìn lên, hiện ra trước mắt chính là đường cong duyên dáng của chiếc cằm người nọ, theo hướng cằm nhìn lên, không phải Thẩm Dữ thì còn có thể là ai?
Cô vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nam nhân đột nhiên vươn ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lướt qua đằng sau thắt lưng của cô đem vòi nước vẫn chưa đóng lại tắt đi.
Cảm thấy nghi ngờ, Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu nhìn theo, lúc này cô mới giật mình nhìn thấy ly nước đã sắp đầy, thậm chí muốn tràn ra ngoài, cũng may Thẩm Dữ nhanh tay lẹ mắt kéo tay cô ra, nếu không chỉ sợ là tay cô sẽ bị bỏng rồi.
"Thời điểm rót nước như thế nào mà cũng ngẩn người ra, nước nóng như vậy, lỡ chẳng may bị bỏng thì phải làm sao bây giờ?"
Lúc nói những lời này, tiếng nói của anh đều trầm xuống, thậm chí còn mang theo vài phần nghiêm khắc.
"Em có phải là không cần đôi tay này nữa đúng không?"
Trái tim Bạc Kha Nhiễm run lên:
"Không.. không phải.."
Thẩm Dữ thấy Bạc Kha Nhiễm một bộ tội nghiệp, hiển nhiên là bị dọa rồi, một bụng trách cứ cứ như vậy không nói ra được một câu.
Chỉ có thể thở dài một hơi, hạ thấp thanh âm nói:
"Không cho phép có lần thứ hai, đã biết chưa?"
Bạc Kha Nhiễm thuận theo dùng sức mà gật đầu: Đã biết đã biết.
Cô nói những lời này xong, Thẩm Dữ cũng không có tiếp tục lên tiếng, cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.
Mà cô vẫn như trước tựa vào lồng ngực anh, một tay anh vẫn khoát lên vòng eo mảnh khảnh của cô, trong không khí ẩn ẩn xảy ra một chút biến hóa vi diệu, hơi thở tùy ý lan tràn, vây quanh nơi hai người đang đứng.
Những hình ảnh không nên hồi tưởng lại toàn bộ hiện lên trong đầu.
Bạc Kha Nhiễm cảm nhận được có một trận nhiệt khí chậm rãi xông lên mặt.
"Hôm nay vì cái gì lại trốn anh?"
Bạc Kha Nhiễm nháy mắt liền cứng đờ, cô thật không ngờ Thẩm Dữ cư nhiên trực tiếp hỏi trắng trợn như vậy, cô sẽ rất xấu hổ đó.
Này.. cháu..
Bạc Kha Nhiễm nói năng lộn xộn.
Hử?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!