Chương 30: (Vô Đề)

Ba ngày sau.

Chớp mắt đã đến ngày 1 tháng 12, thời tiết ấm áp hiếm thấy trong tiết trời đầu đông.

Lúc này, một chiếc Maybach màu đen đang vững vàng chạy tới cục dân chính.

Ở ghế sau, Ngu Thanh Vãn ngồi trên ghế, ngón tay đặt trên đầu gối vô thức siết chặt góc váy.

Cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ, đến mức khoé mắt cô không thể không liếc nhìn sang anh.

Tối đó sau khi cô nói đồng ý kết hôn với anh, cô cũng không ngờ anh lại vội vàng muốn đi đăng ký kết hôn như vậy. Anh bị thương nặng như thế, dù thế nào cũng phải nằm viện nghỉ ngơi mấy ngày.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Ngu Thanh Vãn không khỏi đảo qua đảo lại trên người anh.

Hôm nay có vẻ Hạ Thành ăn mặc rất chỉnh tề, cà vạt màu đen được thắt tỉ mỉ, sau hai ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện, sắc mặt anh đã không còn xanh xao ốm yếu như mấy ngày trước.

Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài cửa sổ bao trùm đường nét khuôn mặt sắc sảo của anh, lông mi đổ bóng mờ trên sống mũi.

Trời sinh anh đã điển trai, giờ phút này lại càng cao quý không thể với tới một cách khó tả.

Ngu Thanh Vãn không nhận ra mình đã nhìn anh đến thất thần.

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên cạnh, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Đang nhìn gì đó?"

Cô lập tức hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình rồi thản nhiên chuyển chủ đề.

"Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, thật ra cũng không vội, chờ anh khỏi rồi..."

Cô còn chưa nói hết đã bị Hạ Thành nhẹ nhàng ngắt lời.

"Sao lại không vội?"

Anh liếc nhìn cô, cất giọng hờ hững: "Mấy ngày nữa em hối hận thì phải làm sao?"

"..."

Anh nói câu này rất hùng hồn, như thể cô thật sự có khả năng hối hận quay xe tức thời.

Ngu Thanh Vãn hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Hạ Thành, tôi có mấy lời muốn nói với anh."

Thấy Hạ Thành nhìn sang, cô hít vào một hơi rồi chậm rãi nói: "Tôi có vài điều kiện liên quan đến chuyện kết hôn."

"Em nói đi."

Ngu Thanh Vãn nói ra chuyện quan trọng nhất đầu tiên, nhìn anh với vẻ rất nghiêm túc: "Anh không được hạn chế tự do cá nhân của tôi, tôi muốn ra ngoài làm việc."

Khi nói câu này cô vẫn hơi lo lắng, nhưng không ngờ Hạ Thành lại gật đầu mà không cần suy nghĩ.

"Tiếp tục."

"Nếu có thể, tôi hy vọng chuyện chúng ta kết hôn sẽ không có quá nhiều người biết. Sau khi kết hôn, tôi sẽ không xen vào cuộc sống cá nhân của anh."

Nghe vế đầu, nét mặt của người đàn ông hơi trầm xuống.

Một lúc sau anh vẫn đồng ý: "Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!