Lúc này tại phòng khách tầng một trong nhà tổ của nhà họ Dung.
Đám người Dung Chấn dẫn đến đã chặn hết mọi lối ra vào, đồ đạc trong phòng khách bị quăng ném bừa bộn, hoa cỏ mà Ngu Thanh Vãn tỉ mỉ chăm sóc nằm la liệt đầy trên đất, những người giúp việc trong gia đình bị bắt ngồi xổm trong góc phòng, chú Lưu quản gia và dì Trần cũng bị khống chế.
Xung quanh có vô số vệ sĩ thân hình vạm vỡ mặc đồ đen, khuôn mặt người nào cũng hung ác tràn đầy uy hiếp, có người giúp việc nhát gan sợ đến mức rơi nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngu Thanh Vãn vô cùng kinh hãi, cô quay sang nhìn Dung Chấn và Dung Húc đang nhàn nhã uống trà trên ghế sô pha.
Sắc mặt cô lập tức trầm xuống: "Chú hai và chú ba muốn làm gì đây?"
Dung Húc bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, nhấp một ngụm trà long tĩnh rồi mới ung dung mở miệng: "Thanh Vãn à, cháu sống ở căn nhà tổ này nhiều năm như vậy, nhất định cháu biết anh cả của chú để con dấu ở đâu đúng không."
Thì ra là vì con dấu.
Ngu Thanh Vãn khẽ mím môi, thành thật nói: "Tôi không biết, chú ba tìm nhầm người rồi."
Nghe thấy vậy, dáng vẻ tươi cười của Dung Chấn lập tức biến mất, không hề che giấu ý tứ đe dọa trong lời nói: "Nếu như biết điều thì mau giao con dấu ra, thằng oắt Dung Tập không có ở đây, Lâm Sâm cũng không thể quay trở lại trong lúc này, còn bên ngoài toàn bộ đều là người của chúng tôi, chỉ cần cô không phản kháng thì tôi đảm bảo hôm nay sẽ không có ai bị thương."
Nghe như vậy, trái tim của Ngu Thanh Vãn bỗng chốc chùng xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên bọn họ có chuẩn bị rồi mới đến, đã sớm lên kế hoạch loại bỏ tất cả những người có khả năng ra tay tiếp viện.
"Chú ba hiểu lầm rồi, tôi thật sự không biết gì cả."
Dung Chấn híp mắt lại nhìn chằm chằm Ngu Thanh Vãn bằng ánh mắt hung ác như rắn độc: "Không thể nào, nhất định là đang ở chỗ nó. Người đa nghi nhạy cảm như anh cả không thể yên tâm mà giao đồ quan trọng cho người ngoài như Lâm Sâm cất giữ."
Trong lòng bọn họ luôn chắc chắn con dấu được cất ở nhà tổ nhà họ Dung, mà Ngu Thanh Vãn là người thứ hai sống ở đây nên ngoại trừ Dung Khâm Hoa, nhất định cô biết rõ tung tích con dấu.
Còn nếu cô thật sự không biết khiến bọn họ mất công một chuyến mà không lấy được đồ, vậy thì hôm nay bọn họ cũng không để yên, có thể sẽ đánh đám người giúp việc trong nhà một trận để trút giận.
Dì Lý và chú Lưu đều đã gần năm mươi tuổi, họ không thể chịu đựng nổi kiểu tra tấn giày vò như thế.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngu Thanh Vãn, Dung Húc đưa tay đẩy gọng kính, cười híp mắt nói: "Thanh Vãn à, đừng ép chú hai và chú ba của cháu phải trở mặt, đám vệ sĩ này ra tay không biết phân biệt nặng nhẹ đâu, thân thể của cháu lại mềm yếu, nếu lỡ bị thương thì không tốt chút nào."
Dung Húc liếc mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ, sau đó lập tức có người ra tay đấm một cái, chú Lưu quản gia lần nữa kêu lên đau đớn, nếp nhăn trên mặt nhíu lại thành hàng.
Thấy vậy, đồng tử của Ngu Thanh Vãn co rụt lại, cô vội vàng đứng dậy: "Chú Lưu!"
Nhưng một giây sau, cô đã bị một tên vệ sĩ ở sau lưng dùng sức ấn ngồi trở lại trên ghế.
Cảm nhận được một lực đánh úp từ bả vai, Ngu Thanh Vãn đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không nói tiếng nào.
Khi cơn đau dữ dội lắng xuống, cô cố gắng gượng, buộc mình phải tỉnh táo, đôi mắt luôn hiện lên vẻ dịu dàng bây giờ lại trở nên lạnh lùng chưa từng thấy, giọng nói cũng vì đau mà khẽ run rẩy.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, từng câu từng chữ cảnh cáo: "Dung Chấn, nếu ông dám đụng đến họ một lần nữa thì đừng hòng lấy được thứ gì."
Mặc dù sắc mặt của cô gái vô cùng tái nhợt, thế nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời và cứng rắn, như thể bên trong có một ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.
Nghe cô nói vậy, Dung Chấn hơi nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ thích thú cùng giễu cợt, có lẽ bởi vì ông ta cảm thấy bộ dạng ngoan cố kháng cự của Ngu Thanh Vãn thật sự rất thú vị.
Ông ta cười mỉa: "Sao thế? Cuối cùng đã chịu khai ra rồi sao?
Cô mím môi một lúc rồi nói: "Phía sau giá sách thứ ba trong thư phòng tầng hai có ngăn bí mật, bên trong đó có một chiếc két sắt, còn mật khẩu thì tôi không biết."
"Chịu nói sớm hơn thì bọn họ đã không phải chịu tội thế này rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!