Chương 9: Đừng khóc, tôi ở đây

Editor: Ái Khiết

Cũng không biết có phải ảo giác của Mộc Tắc hay không, hướng của anh thấy hốc mắt của Thẩm Hạ Thời như đang ửng đỏ, nhưng đeo kính râm lên, che đến kín mít, cùng ngày thường cũng không khác biệt gì cả.

Mãi đến khi xe đã rời bánh từ lâu, anh vẫn còn đứng tại chỗ nhìn phương hướng cô rời đi. Vừa mới biết Thẩm Hạ Thời, anh đã từng điều tra qua cô, bất quá không có hiểu sâu hơn, chỉ biết là cô một lòng muốn tiến vào viện kiểm sát Trừng Dương. Hơn nữa có tiếng là con ma cuồng công việc, hành sự quái đản, xử lý nhiều án như vậy cũng không bị ghen ghét, hiện tại nghĩ lại có bao nhiêu phần khả nghi.

Mộc Tắc liếc nhìn Nhị Tứ: "Đây là kết quả điều tra của chú mày?"

Hắn xấu hổ cúi đầu: "Thật xin lỗi, em sẽ điều tra lại lần nữa."

"Không cần."

Nếu cô muốn gạt mọi người, đương nhiên sẽ không hy vọng tới người khác biết thân thế của mình. Dù Mộc Tắc rất tò mò chuyện của cô nhưng anh sẽ không làm như vậy, hiện tại anh có rất nhiều thời gian để tìm hiểu chuyện của cô, thậm chí còn sẽ nguyện ý chờ cô tự nói với mình.

Thẩm Hạ Thời đi rồi, nhà hàng vẫn còn không khí xấu hổ như cũ. Lúc Mộ Nhu từ trên đất bò dậy, An Bác Hạ cũng không đỡ bà ta. Bà ta cũng không để ý, trên mặt là hai dấu tay phiếm hồng, bà ôn nhu cười:

"Bác Hạ, anh đừng trách Hạ Hạ, con bé chán ghét em cũng phải thôi."

An Bác Hạ không nói, xung quanh đủ loại ánh mắt nhìn tới ông ta. Nói như thế nào ông ta cũng là một người có thân phận, có địa vị, rất không thích bị mọi người chê cười vây xem như vậy. Nhưng Thẩm Hạ Thời lại có bản lĩnh cố tình làm ông ta mất mặt. Mười lăm năm, số lần hai cha con gặp nhau không nhiều lắm, cũng là rời đi trong sự không vui. Ánh mắt lạnh như băng trào phúng của cô luôn có thể dễ dàng chọc giận ông ta.

Mà Thẩm Hạ Thời, lúc trước chính là cô bé đáng yêu trổ mã đến duyên dáng yêu kiều. Vậy mà trên người có rất nhiều thứ, hơn nữa không phải là vật bình thường, đó đều là độc dược, vũ khí trí mạng. An Bác Hạ rất rõ ràng, chỉ cần Thẩm Hạ Thời tìm được cơ hội, cô nhất định sẽ cho ông ta xuống địa ngục.

Cha con tranh chấp nhau như vậy, đời này tuyệt đối không còn có thể hàn gắn lại.

@ a i k h i e t

Ông ta nâng tay sửa cà vạt, đè thấp âm thanh: "Đi thôi."

Ba người lên xe, Mộc Tắc nhìn chằm chằm bóng dáng của Mộ Xán Vũ: "Hắn là ai?"

Anh không quên người này lúc nãy đuổi theo Thẩm Hạ Thời ra ngoài, tuy rằng ánh mắt cô thập phần chán ghét nhưng Mộc Tắc vẫn nhạy bén cảm giác được hai người vẫn có quan hệ gì đó.

"Em lập tức đi tra." Nhị Tứ nói.

Mộc Tắc đốt điếu thuốc, nhàn nhạt mở miệng: "Hiệu suất làm việc của mày đúng là càng ngày càng xuống cấp."

Nhị Tứ trong lòng lộp bộp một chút, vội móc di động ra gọi thủ hạ, ước chừng mười phút sau, hắn hướng vào báo cáo cho Mộc Tắc đang ngồi hút thuốc trong xe:

"Người này tên là Mộ Xán Vũ, là người thừa kế duy nhất của công ty hữu hạn Gia Mộ. Mấy năm trước xuất ngoại đi học, vừa trở về không lâu, hiện đang nhậm chức thủ tịch tại văn phòng luật sư Thanh Vân."

"Nói trọng tâm." Mộc Tắc không kiên nhẫn nhăn mày, ngón trỏ chạm nhẹ trên điếu thuốc, bụi khói chấn động rơi xuống. Anh đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, chân vắt chéo chờ câu trả lời.

Nói trọng tâm đương nhiên là nói về quan hệ với Thẩm Hạ Thời, Nhị Tứ cười trộm đem tư liệu lật qua tới mục quan hệ với Thẩm Hạ Thời.

"Mộ Xán Vũ và Thẩm Hạ Thời xem như đã quen biết nhau từ nhỏ, quan hệ hai người chẳng ra gì, phải nói là Thẩm Hạ Thời đơn phương chán ghét hắn, bởi vì cô của hắn phá hoại gia đình của Thẩm Hạ Thời. Nhưng Mộ Xán Vũ rất thích Thẩm Hạ Thời, lúc học đại học đã nhiệt liệt theo đuổi cô ấy, xuất ngoại vẫn luôn có ý muốn liên lạc với Thẩm Hạ Thời. Thoạt nhìn bây giờ là lại tiếp tục chuẩn bị theo đuổi Thẩm Hạ Thời."

"À."

Người đàn ông cười lạnh một tiếng không rõ ý vị, chỉ là trầm mặc hút thuốc. Anh em hai mặt nhìn nhau, lắc đầu cảm thán thổn thức, tình địch lão đại vẫn còn rất nhiều.

Mộc Tắc lại nhăn mày: "Mấy tên còn lại lúc nãy đi cùng với cô ấy là ai?"

Nhị Tứ cười hắc hắc: "Đều đã điều tra xong, tên Dương Cẩn kia không cần lo lắng, là thằng ẻo lả, đã kết hôn, chỉ có quan hệ bạn bè với Thẩm Hạ Thời. Còn người đeo kính tên là Úy Tây Châu, mới vào viện kiểm sát gần đây, trước đó không lâu còn chọc vào Thẩm Hạ Thời, Thẩm Hạ Thời thật không thích hắn, chỉ coi hắn như đồng nghiệp, có thể loại bỏ. Tên còn lại là Trần Bạch, là cảnh sát, có chút thông minh, cũng xử lý không ít án tử, bất quá so sánh với ngài thì còn kém xa, cũng loại bỏ."

Mấy anh em ném cho Nhị Tứ một ánh mắt, có nhãn lực đấy! Biết khi nào nên nói cái gì. Quả nhiên sắc mặt Mộc Tắc đã tốt lên không ít, anh nhắm mắt lại phân phó: "Lái xe."

"Đi theo Thẩm Hạ Thời."

"Người đi đã lâu rồi, chẳng lẽ phải..." Vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt đen nhánh của Mộc Tắc, Nhị Tứ rùng mình: "Được! Đi theo sau thôI!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!