Trong khoảng một tuần tiếp theo, Thẩm Hạ Thời đều tăng ca ở lại chuẩn bị khởi tố. Làm người ta bất ngờ chính là An Bác Hạ lại thật sự gọi điện cho cô, nói nhất định phải gặp mặt cô.
Nếu là trước đây, Thẩm Hạ Thời chắc chắn sẽ không đi gặp ông ta, nhưng ngày mai sẽ là phiên tòa xét xử Mộ Nhu, cô vẫn còn một chuyện chưa nói với An Bác Hạ, một sự thật mà An Bác Hạ nhất định phải biết.
Khi đến bệnh viện đã là sau khi tan sở, trời đã về tối, bầu trời hoàng hôn đỏ rực một mảnh chẳng khác nào ngọn lửa trại giữa bóng đêm, dữ dội đến mức làm lu mờ cảnh vật xung quanh.
Thẩm Hạ Thời không có tâm trạng ngắm nhìn, cô tìm số phòng bệnh ghi trên tin nhắn rồi mở cửa vào. An Bác Hạ đang quay lưng về phía cô, đứng một mình trước cửa sổ nhìn về phía xa xăm, cũng không biết đang nhìn cái gì. Thẩm Hạ Thời đứng bên cạnh hồi lâu cũng không thấy ông ta quay đầu lại.
Cô hiếm khi có kiên nhẫn ở cùng ông ta như vậy, thật lâu cũng không quấy rầy ông ta. Mãi đến khi An Bác Hạ nhàn nhạt mở miệng nói câu đầu tiên: "Thẩm Hạ Thời, thủ đoạn của con rất cao tay, cuối cùng bây giờ cũng hủy hoại cuộc sống của bố và gia đình bố rồi, con hài lòng chưa?"
Thẩm Hạ Thời không đồng ý với câu nói này, cô có khả năng hủy hoại cuộc sống của người khác sao? Ác giả ác báo, chỉ là quả báo mà thôi.
Cô bước tới, đưa túi tài liệu cho ông ta: "Xem đi."
An Bác Hạ không cầm lấy, quay đầu nhìn cô: "Bố muốn hỏi con, rốt cuộc con hận bố đến mức nào? Đến mức con đối xử với cha ruột của mình như thế này à."
Thẩm Hạ Thời không trả lời, nhét tài liệu vào trong tay ông ta: "Hôm nay tôi tới để đưa cái này cho ông, tôi nghĩ là ông cần phải biết."
Cuối cùng ánh mắt của An Bác Hạ cũng đặt trên túi tài liệu kia, chậm rãi cầm lên rồi mở ra.
Bên trong là giấy xét nghiệm quan hệ cha con, mặt trước toàn là báo cáo y tế, người ngoài nghề không hiểu được. Chỉ là dòng chữ ở trang cuối cùng khiến ông ta bị ngũ lôi oanh đỉnh (*) trong nháy mắt, đứng không vững được.
(*) Bị năm loại sét Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ cùng đánh vào.
An Bác Hạ và Tịnh Yên, không phải là quan hệ cha con.
An Bác Hạ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, hai tay bắt đầu run lên, trừng mắt cầm xấp tài liệu trước mặt Thẩm Hạ Thời, run một hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Thẩm Hạ Thời nhướng mày, cũng không thúc giục.
Hồi lâu sau, ông ta mới vất vả rặn ra một câu: "Đây là cái gì?"
Đến lúc này rồi còn chưa chịu tin Mộ Nhu đã lừa ông ta sao?
Thẩm Hạ Thời quyết định giúp ông ta tỉnh táo lại, lật tập tài liệu trên tay ông ta, giọng trong trẻo, diễn cảm gằn từng chữ một: "An Bác Hạ và Tịnh Yên, không phải là quan hệ cha con."
Cả khuôn mặt An Bác Hạ nổi đầy gân xanh, tay dùng sức đập vào mặt bàn, cốc nước trên bàn theo động tác của ông ta cũng rung lên.
Thẩm Hạ Thời dịu dàng cười: "Ông có muốn tôi đọc lại một lần nữa không?"
An Bác Hạ nhìn chằm chằm biểu cảm ác liệt của cô, nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở mắt ra, lạnh giọng: "Mày cố ý! Mày cố ý muốn tra tấn tao, phải không!?"
"Đúng vậy!" Thẩm Hạ Thời cầm tờ xét nghiệm quan hệ cha con trên bàn, chỉ vào mấy chữ "không phải là quan hệ cha con" rồi cười thâm thúy: "Tôi chỉ muốn ông biết quyết định bỏ rơi vợ con lúc trước của ông là ngu xuẩn đến cỡ nào! Người phụ nữ ông yêu chỉ coi ông như một cái đệm kê chân, ngay cả Mộ Nhu cũng không biết Tịnh Yên là con của người đàn ông nào.
Nhưng ông thì sao, ông tự cho đó là báu vật của ông và bà ta, yêu chiều nâng trong lòng bàn tay hơn mười năm, rốt cuộc cũng chỉ là trò hề, cũng chỉ may váy cưới cho người khác. Tôi muốn cho ông biết ông ngu dốt, tội nghiệp, đáng thương như thế nào!"
"Mày!!" An Bác Hạ bị mắng đến mức không nói được lời nào, lồng ngực phập phồng một lúc, gắt gao trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Thời.
Thẩm Hạ Thời đứng thẳng người, giọng bình tĩnh lại, "Ngày mai là phiên tòa xét xử Mộ Nhu, ông muốn thì đến xem."
Cô quay người rời đi. An Bác Hạ vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu: "Rốt cuộc con hận bố đến mức nào!?"
Thẩm Hạ Thời dừng lại, xoay người nhìn ông ta: "Hận đến mức tôi đã từng nghĩ đến việc thay từng giọt máu trong cơ thể mình."
An Bác Hạ ngây người nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Hạ Thời bỗng nhiên cười: "Hẳn là ông nên cảm ơn mẹ tôi, tôi vì mẹ nên mới giữ lại máu của ông trong người tôi. Nhưng ông đừng quên, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, cho đến khi ông chết, tôi sẽ không thay đổi một chút ý định nào cả! Từ ngày ông bỏ rơi mẹ con tôi, tôi đã thề kiếp này tôi sẽ cắt đứt mọi quan hệ với An Bác Hạ ông. Tôi khuyên ông đừng nghĩ tới một ngày nào đó tôi sẽ mềm lòng.
Tôi nói cho ông biết, không bao giờ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!