Chương 49: Xảy ra chuyện

Cảm giác chết đuối từ lòng bàn chân dâng lên, nhanh chóng lướt qua khắp tứ chi rồi thẳng đi đến cánh cửa sinh mệnh, tâm trí Thẩm Hạ Thời nổ tung một trận, trở nên trống rỗng.

Giọng nói trong điện thoại và âm thanh bạn thân lo lắng hỏi han dường như đã bị kéo đến một nơi xa xôi nào đó. Bên tai cô yên tĩnh đến mức không còn nghe thấy gì nữa. Giữa sự kinh hoàng, ngay cả tiếng hít thở của mình cũng không nghe thấy.

Thẩm Hạ Thời máy móc mở cửa rồi chạy ra ngoài, vẻ mặt cô lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt đỏ bừng rõ rệt trên khuôn mặt tái nhợt, giống như cô có thể khóc bất cứ khi nào, dáng vẻ này của cô làm cho vô số đồng nghiệp bị sốc. Úy Tây Châu cảm thấy cô có gì đó không ổn, cau mày: "Cô bị sao vậy?"

Cô không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cố gắng tránh khỏi Úy Tây Châu đang sắp chạm vào mình, tiếp tục chạy ra ngoài.

Đột nhiên một người đàn ông mặc đồ đen đụng vào cô, đẩy mạnh người cô một chút, trong tay Thẩm Hạ Thời đã cầm một tờ giấy.

Cô mở ra.

Nếu Lục Kiều chết, tro cốt của mẹ cô cũng sẽ không còn nữa.

Cuối câu còn vẽ một cái mặt cười.

Ác độc, cực đoan, vô sỉ!

Thẩm Hạ Thời xé mảnh giấy ra thành từng mảnh, lại tiếp tục chạy ra ngoài.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn tự mắt nhìn thấy bia mộ một lần, có thể đó chỉ là trò đùa, có lẽ là kẻ thù cố ý lừa cô. Giữa niềm hy vọng nhỏ bé này, cô chạy ngày càng nhanh, như chẳng biết mệt mỏi…

Gió lạnh thổi qua như dao cắt, từng nơi trên người Thẩm Hạ Thời đều run lên, không biết nước mắt rơi xuống từ khi nào, vừa chạy liền bị gió thổi bay, lớp trang điểm tinh xảo trở nên lộn xộn, đuôi mắt hoàn mỹ đã bị lem thành một mảng đen, nhìn cô chẳng khác nào một người phụ nữ điên từ nơi nào chạy ra, ngoan cố chạy lung tung trên phố.

Thẩm Hạ Thời chỉ biết chạy, cũng chỉ biết chạy về phía trước, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, không biết chuông điện thoại đã vang lên bao nhiêu lần, cũng chưa một lần kéo tâm trí cô trở lại.

Cuối cùng, cô mệt đến mức thở không nổi mới chậm rãi dừng lại, vịn tường cúi xuống.

Người cô ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nóng rực, trong cổ họng có chút vị tanh nóng, một dòng máu trào ngược lên não khiến trước mắt cô tối sầm, gần như đứng không vững nữa, cô vội vàng ngồi xuống chỉnh lại hô hấp.

Nước mắt và mồ hôi đã ướt đẫm cả khuôn mặt, trông cô như người vừa trèo lên khỏi vũng lầy, mắt hơi nhíu lại, tóc tai bù xù, mặc áo choàng kiểm sát viên ngồi xổm trong góc như một tên hề.

@ a i k h i e t

Ở phía xa, một chiếc xe đang chạy nhanh tới, tốc độ nhanh như gió dừng lại trước mặt Thẩm Hạ Thời, bởi vì tốc độ quá nhanh, tiếng ma sát vang to khiến người ta không thể không nhắm mắt lại, bên tai Thẩm Hạ Thời vang lên giọng nói ngập ngừng của Khương Hân: "Hạ Hạ…"

Trong lòng Thẩm Hạ Thời nhàn nhạt mất mát, không phải Mộc Tắc…

Cô không nói gì, chỉ im lặng thở hổn hển. Dương Cẩn nhanh chóng cầm một cái bình giữ ấm đưa cho cô, nhỏ giọng nói: "Uống đi cho ấm."

Điện thoại của Thẩm Hạ Thời lại vang lên, là Bộ trưởng gọi đến, cô ấn nút trả lời, đờ đẫn nói: "Chú Chu."

Thẩm Hạ Thời thường không gọi như vậy trong giờ làm việc, vì thế, Bộ trưởng cũng biết trong lòng cô không thoải mái, giữ điện thoại hồi lâu không biết nên an ủi thế nào cho tốt, chỉ có thể thở dài một hơi: "Chú biết hết rồi, đi đi, đừng lo lắng mấy chuyện khác, chú sẽ thu xếp lại việc ở tòa án."

Rất lâu Thẩm Hạ Thời cũng không nói lời nào, Bộ trưởng dặn dò cô vài câu liền ngắt máy. Điện thoại vang lên một tiếng lớn, Thẩm Hạ Thời cứng đờ, giơ tay cầm điện thoại ngây người như vậy, hồi lâu mới thu tay lại.

Cô mở nhật ký cuộc gọi ra xem, phát hiện có hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy cuộc là của bạn thân, mấy cuộc là của chú Chu, vẫn không có của Mộc Tắc…

Anh đã đi đâu vậy?

Thẩm Hạ Thời mím môi, giọng nghẹn ngào như đang lẩm bẩm một mình: "… Mộc Tắc đâu?"

Khương Hân và Dương Cẩn đi tới đỡ cô dậy: "Gọi rồi nhưng không ai bắt máy, những người khác cũng vậy, không biết bị sao nữa."

Đưa cô lên xe xong, Khương Hân lại lái xe đến nghĩa trang. Thẩm Hạ Thời đột nhiên lên tiếng: "Không đi nữa."

"Ừ." Cô lấy gương ra, đơn giản chấn chỉnh lại bản thân: "Phiên tòa hôm nay, tạm thời không đi đến đó được."

"Hạ Hạ, hôm nay không lên tòa được thì để hôm khác, dù sao cái tên biến thái Lục Kiều kia sớm muộn gì cũng phải chết, cậu đừng để bản thân khó xử như vậy, muốn đi thì đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!