"Bây giờ em đã biết hết mọi chuyện, em sẽ còn ở bên anh sao?"
Cô không nói một lời nào, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Sự không chắc chắn trong mắt Mộc Tắc cuối cùng trở nên mất mát và ảm đạm. Đúng rồi, có cô gái nào nghe xong một đoạn lịch sử như vậy sẽ chọn ở bên cạnh anh chứ? Thu dọn tàn cuộc một chút rồi chạy trốn mới là điều cần thiết, cuối cùng thì bảo vệ tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Nếu gạt những thứ khác sang một bên, Mộc Tắc cũng nhất định sẽ không cưỡng ép điều mà đối phương không muốn. Cường thủ đoạt hào (*) là chuyện thường, nhưng đây là Thẩm Hạ Thời, anh không muốn ép buộc cô, sợ cô sẽ không vui. Vì vậy anh sẵn sàng trao mọi quyền quyết định cho cô.
(*) Dùng vũ lực hoặc quyền thế để đoạt lấy.
Thật lâu sau cô vẫn không lên tiếng, phòng ngủ chìm vào sự im lặng buồn tẻ. Mộc Tắc cảm thấy từng phút từng giây đều dày vò thống khổ, nhưng cũng không dám thúc giục cô ra quyết định. Sợ chỉ cần lệch một cái, cô sẽ nói "không muốn."
Thật nực cười làm sao, rõ ràng anh đã hạ quyết tâm để cô quyết định.
Nhưng anh lại rất kháng cự và chán ghét câu trả lời này.
Qua một lúc, cũng không còn sớm, Mộc Tắc đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Hạ Thời lập tức ngăn anh lại: "Anh làm gì vậy?"
Anh nhìn chằm chằm tay cô đang nắm chặt tay mình, đáy mắt hiện lên sắc màu cuồn cuộn: "Nói người làm nấu đồ ăn cho em."
Thẩm Hạ Thời xốc chăn lên rồi xuống giường. Vén tóc trên mặt, ngón tay mảnh khảnh tùy tiện vuốt lại hai lần, nói: "Em đi với anh."
Mộc Tắc thích những người làm việc hiệu quả, đầu bếp trong nhà cũng biết điều này. Dặn dò không lâu sau, một bàn đồ ăn đầy sắc màu đã xuất hiện. Những người khác trong biệt thự còn đang ngủ, phòng khách không có tiếng ồn ào đùa giỡn như mọi ngày, chỉ có hai bọn họ yên tĩnh ngồi vào bàn ăn cơm.
Mộc Tắc liên tục gắp đồ ăn cho cô. Thẩm Hạ Thời cũng ngoan ngoãn ăn, gắp một miếng cơm vào miệng, cô bất ngờ kể về quá khứ của mình:
"Trước khi em tám tuổi, gia đình em rất hạnh phúc. Bố em là kiểm sát viên, vô cùng uy phong, lại cực kỳ vị tha, em rất sùng bái ông ấy. Mẹ em là một cô gái nhà giàu, thừa kế công ty của gia đình. Trong ấn tượng của em, bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng là một người mẹ rất tốt."
Mộc Tắc lắng nghe, cau mày đặt đũa xuống. Thẩm Hạ Thời không bị ảnh hưởng, vừa ăn cơm vừa nói: "Cho đến năm tám tuổi, người phụ nữ Mộ Nhu kia xuất hiện. Em không thể không thừa nhận rằng bà ta đẹp hơn mẹ em, biết làm nũng, lại còn biết quyến rũ người khác, bố em rất thích bà ta. Ông ấy lừa dối mẹ em để ở bên cạnh bà ta. Không lâu sau, Mộ Nhu có thai.
Chuyện này lớn đến mức ai cũng biết, mẹ em thì tức giận đến mức phải nhập viện."
"Lúc đó em còn học lớp 3 tiểu học, cô giáo giao bài tập cho mỗi bạn trong lớp giới thiệu về bố của mình một chút. Lúc đó em đã nói thế này: Bố em bỏ vợ, bỏ con, tính tình phong lưu, trái ôm phải ấp, là đồ khốn nạn! Lúc đó em còn rất đắc chí, em cảm thấy mình đã học được vài thành ngữ cực kỳ ngầu. Sau đó bố em phát hiện ra, ông ta đánh em một trận, còn nhốt em trong phòng mà không cho em ăn cơm.
Em nhớ rất rõ, Mộ Nhu ở bên nhìn cảnh này, rất phấn khích."
"Hạ Hạ." Mộc Tắc đã từng hy vọng Thẩm Hạ Thời sẽ tự mình kể cho anh nghe mọi chuyện về bản thân cô. Nhưng bây giờ cô thực sự nói ra, anh lại đau lòng đến mức không muốn nghe tiếp, càng không đành lòng để cô hồi tưởng lại những chuyện đó một lần nữa.
Hai mắt Thẩm Hạ Thời bắt đầu nóng lên, cổ họng cũng trở nên khô khốc, cô uống một ngụm nước, liên tục xua tay: "Em không sao, anh để cho em nói xong đã."
Cô nghĩ, nếu Mộc Tắc đã kể cho cô nghe về quá khứ của mình thì cô cũng không có lý do gì phải giấu giếm cả.
Mộc Tắc chuyển vị trí, ngồi trước mặt cô. Thẩm Hạ Thời đặt đũa xuống, cười đến mức vô tâm vô phế (*): "Bố em muốn ly hôn với mẹ em vì Mộ Nhu. Mẹ em là người phụ nữ đáng thương. Bà ấy rất yêu bố em, sống chết không muốn rời đi, còn tìm Mộ Nhu lý luận vài lần khiến đối phương động thai mấy cái. Tuy không biết động thai là thật hay giả, nhưng bố em cũng vì chuyện này mà hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mẹ em."
(*) Không tim không phổi, vô tâm.
"Mẹ em rất đau lòng, sức khỏe ngày càng giảm sút. Không có ai quản lý việc ở công ty, mọi chuyện dần trở nên rối ren…"
"Em vẫn nhớ rõ ngày đó, đó là mấy ngày nóng nhất trong hè. Bầu trời trong xanh, thời tiết rất tốt. Tan học, em đến bệnh viện để gặp bà ấy. Vừa đến dưới lầu bệnh viện, em đã nghe thấy tiếng gào thét bất lực vô cùng chói tai. Bóng người từ tầng mười lăm nhanh chóng rơi xuống, thân thể của bà đập vào chân em. Máu của bà, trong nháy mắt đã bắn lên mặt em, vẫn còn hơi nóng… "
"Đừng nói nữa." Giọng Mộc Tắc khàn khàn, anh đột nhiên kéo Thẩm Hạ Thời vào trong lòng, dùng sức ôm chặt cô: "Em không được nói nữa."
"Sau đó em mới được biết, bà ấy đã bán cổ phần của công ty mình, để lại cho em một tấm thẻ và một căn hộ…"
Đương nhiên, cũng để lại một cơn ác mộng vĩnh viễn.
Mẹ cô, có lẽ không nghĩ đến cảnh bà nhảy xuống từ trên lầu, cảnh bà nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to, máu me be bét, cuối cùng lại là cơn ác mộng hành hạ Thẩm Hạ Thời suốt mười lăm năm trời.
Có đôi khi Thẩm Hạ Thời sẽ hận bà, có đôi khi sẽ chạy đến bia mộ của bà, chất vấn tại sao bà lại bỏ rơi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!