Chương 40: Quá khứ của anh

Cảnh sát và kiểm phương tiếp tục truy nã kẻ bí ẩn kia, nhưng người nọ giống như đã bốc hơi trên thế giới này. Không chỉ có thủ đoạn tội phạm rất điêu luyện mà còn rất thông minh, cơ bản không để lại bất kỳ dấu vết nào của mình.

Hai tuần tiếp theo, không có xảy ra án mạng nào nữa.

Nhưng khi Thẩm Hạ Thời đang sắp xếp tư liệu về vụ kiện khởi tố tập đoàn Kim Thần, khi lệnh triệu tập của tòa án được gửi đến nhà Kim Thân Hồng, ông ta đã chết thảm trong nhà. So với cái chết của Chu Đồng và Tưởng Đào, bọn họ đều có một điểm giống nhau. Mà ngay lúc này đây, toàn bộ tứ chi của Kim Đại Thành đều bị chặt đứt.

Dường như mỗi khi kẻ bí ẩn giết người thì sẽ cắt bỏ một bộ phận nào đó của nạn nhân, tội phạm biến thái làm điều này để đạt được khoái cảm của mình.

Vụ án giết người hàng loạt nhận được sự chú ý cao của giới truyền thông, gây hoang mang tới người dân trong khu vực. Cảnh sát phụ trách vụ án lần này, Trần Bạch và kiểm sát viên Thẩm Hạ Thời lại bị đẩy lên bảng hot search hết lần này đến lần khác.

Đám đông chửi cảnh sát và kiểm phương điều tra là cặn bã đậu phụ. Một bên thì chế truyện cười để giễu cợt hành động im lặng của hai bên, một bên tỏ vẻ sợ đến nỗi ban ngày ban mặt mà cũng không dám ra cửa, sợ tội phạm giết người sẽ tìm tới mình, không nói hai lời đã ngũ mã phanh thây (*). 

(*) Một hình phạt tử hình thời phong kiến. Cột tứ chi và cổ của phạm nhân vào bốn sợi dây nối vào năm con ngựa ở năm phía, sau đó người ta sẽ làm cho ngựa chạy về năm phía đến khi thân thể của phạm nhân bị xé ra.

Khương Hân lướt qua những chủ đề nóng hổi trên Weibo, sau đó thoát ra khỏi giao diện Weibo, nhắm mắt nằm xuống sô pha, cả thế giới dường như yên tĩnh lại.

Cô bất lực: "Cậu nói đúng, cư dân mạng đúng là một lũ hề, chỗ nào có dưa thì đến chỗ đó. Chúng ta thức trắng mấy đêm như vậy, bọn họ lại dám mắng cậu là dùng quy tắc ngầm để lên làm kiểm sát viên, tức quá đi!!"

Thẩm Hạ Thời cười cười: "Tôi thức cả đêm điều tra, còn cậu thức suốt đêm làm gì?"

Khương Hân xua tay: "Bận đăng ký tài khoản Weibo giúp cậu mắng lại chứ sao. Mẹ nó, tôi mới nói có một câu, mấy ngàn cư dân mạng phát hiện bu vào chửi một mình tôi, tưởng khinh thường tôi dễ lắm sao?"

Cô xả giận xong, chỉ vào hai mắt sưng tấy của Dương Cẩn, người vừa khóc hết một hộp khăn giấy, càu nhàu: "Cậu nhìn kìa! Dương Cẩn nhà mình bị mắng rồi khóc thành như vậy luôn! Bạo lực mạng hiện nay thật là khủng khiếp!"

Từ hôm kia, Dương Cẩn đã tham gia vào cuộc chiến chửi bới trên Weibo, mới đầu cái tay ẻo lả còn diễu võ dương oai tỏ vẻ: "Cư dân mạng ngu ngốc của bà, xem bà cô già này có hạ được các người không!!!"

Một lúc sau: "Đám cư dân mạng ngu ngốc của bà mau biến đi!! Chuyện này không liên quan đến bà, sao lại mắng bà!!!"

Thẩm Hạ Thời cúi đầu, hết sức chuyên tâm vẽ vẽ xóa xóa trong đống tư liệu: "Đã nói là hai người bình tĩnh chút đi, cũng chưa phải chưa từng bị mắng, cũng đã quen như vậy rồi mà. Đợi chút nữa Mộc Tắc trở lại, chúng ta đi ăn khuya xong rồi về nghỉ ngơi, hai người cũng mệt rồi." 

Rốt cuộc hai người cũng ngừng gào thét, cùng Thẩm Hạ Thời sắp xếp lại chồng tư liệu. Cửa văn phòng được đẩy ra, Mộc Tắc và đám người Hòe Giang mang theo đồ ăn từ bên ngoài đi vào.

Bây giờ đã là hai giờ sáng, Thẩm Hạ Thời đang bọc cái chăn nhỏ bên ngoài ghế xoay, gõ chữ lạch cạch. Thấy anh trở lại, ngẩng đầu cười cười, sau đó lại bận rộn tiếp.

Mộc Tắc đặt đồ ăn khuya nóng hổi lên bàn, ngón tay thon dài ấn lên bàn phím cô: "Ăn cơm trước."

"Mọi người ăn trước đi, tôi đánh phần tư liệu này xong đã."

Hai ngày nay cô rất bận rộn, hầu như là ngủ trong văn phòng. Mộc Tắc cũng không yên tâm để cô ở một mình, lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Bởi vậy, mọi người thường xuyên tụ tập vào trong văn phòng Thẩm Hạ Thời, nơi thanh vắng cũng có hơi thở của người hơn, giống như mỗi ngày đi làm là một niềm vui vậy. 

@ a i k h i e t

Nói xong câu này, Thẩm Hạ Thời không hề có ý định dừng tay. Mộc Tắc nhìn chằm chằm sườn mặt chuyên chú của Thẩm Hạ Thời trong chốc lát, không nói gì, bỗng nhiên cúi xuống bế cả người cô đặt ở sô pha kế bên, mình thì ngồi xuống ghế xoay của Thẩm Hạ Thời. 

Anh đẩy đồ ăn khuya đến trước mặt cô: "Ăn đi."

Sau đó nhìn thoáng qua tư liệu trên bàn, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím, tốc độ gõ phím kia quả thật làm Thẩm Hạ Thời choáng váng, mái tóc bù xù của cô áp lại gần: "Anh oách quá đi, wow! Nội dung em đánh mười phút mới xong lận đó, anh đánh có chút mà đã xong rồi."

Tay Mộc Tắc không ngừng gõ, nghiêng đầu nhìn cô một cái. Vẻ mặt Thẩm Hạ Thời tò mò sùng bái nhìn anh.

Dáng vẻ hơi ngốc, hơi dễ thương.

Anh nghiêng người hôn lên khóe môi cô một cái: "Ăn đi, anh làm giúp em phần việc còn lại."

Lúc này Thẩm Hạ Thời mới yên tâm ngồi sang một bên.

Lúc đầu Mộc Tắc cũng muốn giúp cô, nhưng lúc đó cô đang trong tâm trạng hưng phấn, ai muốn đụng đến tư liệu của cô thì bị vẻ mặt hung dữ của cô trừng trừng, rồi che tư liệu trên bàn như con mình, sợ người khác sẽ làm rối tung lên, nói là sẽ làm xáo trộn suy nghĩ của cô.

Khương Hân tỏ vẻ đây là trạng thái ma làm việc của cô, chỉ cần không để ý thì tốt. Nhưng nếu đụng chạm tới cô, thể nào cũng xảy ra ẩu đả trực tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!