Chương 32: Mộc nông dân cùng bảo bối tra án

Editor: Ái Khiết

Nơi liên hoan là quán bar Mỗ Võng nổi tiếng ở Trừng Dương, nghe nói đến đây có thể thường xuyên nhìn thấy minh tinh. Lúc đầu các đồng nghiệp ở viện kiểm sát còn ôm mục đích đó tới chỗ này, ai nghĩ lại gặp phải Mộc Tắc. Này thì thôi đi, không nghĩ tới người ta còn là thanh tra hợp tác với viện kiểm sát, đúng là thế giới rộng lớn chuyện gì cũng xảy ra được.

Đương nhiên làm người khác ngạc nhiên chính là vị lão đại bưu hãn này hình như có quen biết với đám người của Thẩm kiểm sát trưởng, rất có ý tứ nha.

Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, có lẽ là do không khí và hoàn cảnh hiện tại làm bọn họ có cảm giác ánh mắt Mộc Tắc nhìn Thẩm Hạ Thời quá mức nóng rực và ôn nhu, lại nhìn sang biểu tình trên mặt Thẩm Hạ Thời, ngoan ngoãn như một em bé, hoàn toàn không có tư thái kiêu ngạo mắng chửi, đánh người như mọi hôm, chỉ là một bộ dạng bé ngoan mà thôi!

Các đồng nghiệp mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám ngó loạn, cúi đầu uống rượu nhỏ giọng nói chuyện phiếm, chỉ là lỗ tai đã dựng thẳng muốn nghe xem hai người này nói chuyện gì.

Thẩm Hạ Thời lướt mắt qua mấy đồng nghiệp ngồi bên cạnh Mộc Tắc, cô cầm ly rượu trên tay, ngón tay thon dài đặt ở đế ly, hướng qua Mộc Tắc: "Mộc thanh tra, tôi kính ngài."

Đuôi lông mày Mộc Tắc nhướng lên, ngón tay vuốt ve chiếc ly có phần chân dài trong suốt, tầm mắt dừng ở rượu vang đỏ trên tay cô, quay đầu nhìn về phía Dương Cẩn, hạ thấp âm thanh: "Đổi một ly nước trái cây lại đây."

Dương Cẩn đang muốn động, Mộc Tắc lại nhàn nhạt nói: "Từ từ."

Anh nhìn về phía Thẩm Hạ Thời, biếng nhác giơ tay nhéo mặt cô một cái: "Thích vị gì?"

"Gì cũng được." Thẩm Hạ Thời thu lại sự không tình nguyện trong mắt.

Một tay khác của Mộc Tắc leo lên eo cô, kéo cô đến gần mình hơn, để cô dựa vào người mình, sau đó nhìn Dương Cẩn: "Vậy lấy vị dâu tây đi, ngọt một chút, rất hợp với Thẩm kiểm sát trưởng."

Lúc Thẩm Hạ Thời đã giữ ly nước trái cây vị dâu tây trong tay, Mộc Tắc cầm ly chạm vào ly của cô một chút: "Thẩm kiểm sát trưởng, tôi kính em."

Thẩm Hạ Thời ngoài cười nhưng trong không cười cùng anh uống một ngụm, sau đó viện lý do đi toilet tạm thời rời đi. Không bao lâu sau Mộc Tắc cũng đi ra ngoài.

Hai người vừa đi, phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên, năm mồm mười miệng hỏi Dương Cẩn và Khương Hân quan hệ giữa hai người. Hai vị trợ lý nhàn nhã uống rượu, kiên quyết không để lộ quan hệ giữa hai người kia. Đùa sao, vô luận là việc gì, một khi tình yêu văn phòng bị phơi bày ngoài ánh sáng thì không tốt lắm. Huống chi hai người đó còn có thân phận như vậy, cho nên bọn họ cũng không dám tự tiện lắm miệng, đi theo Thẩm Hạ Thời lâu rồi, Khương Hân và Dương Cẩn luôn có cách giải quyết đối với những việc này.

@ a i k h i e t

Đương nhiên Thẩm Hạ Thời không có đi toilet, cô tìm một nơi dễ nói chuyện chờ Mộc Tắc lại đây. Đây là nơi đầu gió, gió lạnh đến thấu xương, Thẩm Hạ Thời lại là một cô gái yêu thích cái đẹp, cũng không mặc đồ thật sự ấm. Đây là điều khi Mộc Tắc nhìn thấy ánh mắt cô đầu tiên đã chú ý tới.

Anh bước nhanh tới, tay đặt lên vai cô một chiếc áo khoác nỉ, lại kéo khóa bộ áo trên người cô, Mộc Tắc xoay người ngăn gió lạnh, đem cô ôm vào trong ngực.

Trong lòng truyền đến âm thanh của cô, có chút không cao hứng: "Anh đi theo em tra án làm gì, có phải muốn kiểm soát em phải không?"

Mộc Tắc cúi đầu liền nhìn thấy môi cô hơi hơi chu ra, giống như đang có biểu tình đang giận dỗi anh, âm thanh anh hòa hoãn dỗ cô:

"Em ném anh ở nhà một mình, anh nhớ em."

Nghe giọng điệu này rất đáng thương.

Thẩm Hạ Thời có chút mềm lòng.

Cô nghĩ một chút, vẫn xụ mặt: "Lúc nào anh cũng muốn quản em phải không?"

Mộc Tắc cười rộ lên, ngón tay nhéo chóp mũi cô: "Hạ Hạ, lúc nào anh cũng nghĩ tới em, đương nhiên quản em cũng là chuyện anh muốn."

"Anh muốn đi tra án với em cũng được, nhưng đừng dùng phương thức quản anh em của anh để quản em, được không?"

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Tay cô thon dài trắng nõn, cứ như vậy túm vạt áo anh lắc lắc, đáng yêu thật sự. Ánh mắt Mộc Tắc thâm trầm nhìn cô, bọc lấy tay nhỏ cô đặt ở bên môi rồi hôn lên, âm thanh lại chân thật đáng tin: "Cái gì anh cũng nghe em, nhưng anh cho rằng việc tra án không tốt với em."

Thẩm Hạ Thời hừ một tiếng, nhảy từ trong lòng ngực anh ra, đột nhiên đạp chân anh một cái, sau đó lập tức chạy ngay.

Cô dùng sức rất mạnh, nhưng đối với Mộc Tắc lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy hôm nay bạn gái tức giận cũng phá lệ đáng yêu. Anh nhấp môi cười cười, đuổi theo phương hướng Thẩm Hạ Thời.

Mới vừa tới gần phòng liền nghe thấy âm thanh mềm mại của Thẩm Hạ Thời đang hàn huyên cùng đồng nghiệp: "Khụ! Mộc Thừa là chú của tôi, nếu không tôi làm gì phải sợ chú ấy, có phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!