Chương 18: Cái anh am hiểu nhất

Editor: Ái Khiết

Khu biệt thự của người giàu có, ngược lại nằm ở vùng ngoại ô yên lặng. Nửa giờ sau tới nơi, Thẩm Hạ Thời xuống xe nhìn căn nhà khổng lồ này, quay sang cười hắc hắc với Mộc Tắc: "Tôi muốn cho Khương Hân và Dương Cẩn ở lại với tôi."

Mộc Tắc hơi hơi nhướng mày: "Có thể."

Anh liếc Thẩm Hạ Thời một cái, thấy cô lặng lẽ thở ra một hơi, bộ dạng yên tâm không ít. Cô đại khái cho rằng có hai người kia ở lại anh liền không thể làm gì sao? Mộc Tắc trong lòng cười nhạo, nếu anh thật muốn làm cái gì, nhiều người hay ít người có gì khác nhau?

Biệt thự đại khái rất ít khi có người đến ở, độ ấm bên trong rất thấp, gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, ngẫu nhiên thổi khiến Thẩm Hạ Thời rùng mình mấy cái. Mộc Tắc gọi người mở điều hòa, cũng kêu người đóng cửa sổ lại kín mít.

Mở đèn lên, ánh sáng trong phòng khách chói lọi, trang trí không giống hiện đại, là phong cách Châu Âu Trung cổ thuần túy, vô cùng huy hoàng tráng lệ, từ trong ra ngoài đều lộ ra hai chữ: Có tiền!

Thẩm Hạ Thời nhấp nhấp miệng, nghiêng đầu đến gần dò hỏi: "Một đơn làm ăn của anh bao nhiêu tiền?"

Mộc Tắc nhìn đôi mắt đào hoa mỹ lệ của cô, bên trong con ngươi lập lòe ánh sáng tò mò, không tham lam, không ghen ghét, chỉ là tò mò đơn thuần, một chút hâm mộ cũng không có.

Càng tiếp xúc với Thẩm Hạ Thời càng làm anh phát hiện cô là một cô gái tốt, lãnh khốc gì đó đều là ngụy trang che mắt, con người chân thật của cô lại đáng yêu chọc người khác yêu thích.

Anh nhéo nhéo mặt cô: "Em thiếu tiền?"

Thẩm Hạ Thời đứng thẳng người: "Không thiếu."

"Anh cho em tiền, em muốn nhiều hay ít anh cũng cho." Trong âm thanh trầm thấp của Mộc Tắc đều là sự dung túng, giống như chỉ cần cô muốn, cái gì anh có đều cũng nguyện ý cho cô.

Thẩm Hạ Thời cười nhạt trêu ghẹo anh: "Nghe anh nói thật giống như muốn bao nuôi tôi vậy."

"Vậy thì bao nuôi thôi." Mộc Tắc kéo cô đi tới ngồi xuống trước bàn: "Anh bao nuôi em cả đời, em muốn gì thì có thể nói cho anh, anh đều sẽ thỏa mãn em."

Trên bàn bày đầy các món điểm tâm và cháo loãng trước đó Thẩm Hạ Thời nhắc mãi. Mới vừa rồi Mộc Tắc đã gọi điện phân phó người đi mua, trước khi trở về đã hâm nóng lại, hiện tại còn nóng hổi ngon lành.

Mộc Tắc ngồi cạnh lột trứng gà cho cô, cẩn thận tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, anh đặt lòng trắng trong chén Thẩm Hạ Thời, tay áo vén lên cho thuận tiện.

Thẩm Hạ Thời nhìn động tác liên tiếp nước chảy mây trôi của anh, kinh ngạc nhìn trình độ như đã quen thuộc hạ bút thành văn làm vô số lần của anh. Cô cắn một miếng lòng trắng trứng, không chút để ý nói:

"Nói như vậy, tình nhân mà phú hào bao nuôi đều rất an phận, tôi đại khái làm không được, cho nên ý tốt của Mộc tiên sinh..."

"Em không cần phải an phận." Anh đánh gãy lời nói của cô, ngón tay lau đi khóe miệng dính đồ ăn của cô: "Em chỉ cần ngây ngốc ở cạnh anh."

Thế này rất giống đạo lý kẻ có tiền thích nuôi dưỡng chim hoàng yến, bất đồng chính là khả năng Mộc Tắc có khẩu vị không giống như vậy, có lẽ đã thấy nhiều phụ nữ nghe lời nên loại không nghe lời như Thẩm Hạ Thời, rất có thể kích khởi ham muốn chinh phục của anh.

Thẩm Hạ Thời múc một muỗng cháo đưa lên miệng, bắt đầu nói điều kiện với anh: "Ngốc bao lâu?"

Mộc Tắc lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ngữ khí khàn khàn: "Thật lâu."

"Thật lâu là bao lâu?" Thẩm Hạ Thời nhăn mày, nhưng cô không có quá nhiều kiên nhẫn để bồi lão đại chơi loại trò chơi này.

Giọng điệu Mộc Tắc nói chuyện càng thêm nghiêm túc: "Đại khái yêu cầu em cả đời."

Thẩm Hạ Thời bị sặc một ngụm, Mộc Tắc vội vàng bưng nước ấm đưa cô, bàn tay vuốt vuốt lưng cô: "Không muốn?"

"Đương nhiên!" Cô buột miệng thốt ra, để ý thấy sắc mặt tối dần của Mộc Tắc, lập tức cười hắc hắc: "Tôi đương nhiên không có ý ghét bỏ anh, chỉ là tôi cảm thấy đời người còn dài, nói không chừng về sau anh sẽ gặp cô gái anh thích, mà còn cùng tôi dây dưa không rõ ràng như thế cũng không tốt, anh nói xem có đúng không?"

Mộc Tắc tức đến nỗi bật cười, nỗ lực khống chế xúc động muốn xé xác người: "Em cảm thấy anh là dạng người như vậy?"

"Nếu không anh là người thế nào?" Thẩm Hạ Thời nuốt một ngụm nước ấm, mê mang nhìn anh.

Thẩm Hạ Thời nhìn anh nửa ngày mới hiểu được, đàn ông sao, đều không thích người khác dùng mấy từ 'hoa tâm đại củ cải(*)' hình dung chính mình, huống chi là Mộc lão đại anh minh thần võ.

(*) Đại khái là suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!