Chương 17: Đến bệnh viện

Editor: Ái Khiết

Toilet nữ xảy ra một màn này, gần như là trong nháy mắt.

An Bác Hạ chật vật bò dậy từ trên đất. Làm Viện trưởng viện kiểm sát Trừng Dương, mọi thời khắc ông ta đều duy trì dáng vẻ trầm ổn lão luyện của mình, từ trước đến nay đều là vẻ mặt cười nói đón chào với người khác, đối mặt với việc hoặc người khó giải quyết cũng có thể xử lý tốt.

Nhưng hiện tại, mặt già này của ông ta xem như đã hoàn toàn không nhịn nổi.

An Bác Hạ vịn tường đứng vững sau đó lại nhìn hai người trước mặt, dùng một loại ngữ khí chất vấn hỏi Thẩm Hạ Thời: "Thằng này là ai?"

Thẩm Hạ Thời cười lạnh: "Liên quan gì đến ông?"

"Thẩm Hạ Thời, lá gan của mày thật là càng lúc càng lớn! Dám thông đồng với người ngoài đánh bố của mày!"

Ông ta cơ hồ rít gào nói chuyện với Thẩm Hạ Thời, giờ khắc này An Bác Hạ đã quên mình là kiểm sát trưởng, đã quên vẫn còn nhiều đôi mắt đang nhìn mình. Ông ta không biết nhìn người thì thôi, còn hai ba lần dùng từ ngữ ác độc nói với Thẩm Hạ Thời, làm gì mang bộ dáng của một người bố?

Mộc Tắc nhìn ánh mắt lạnh băng của Thẩm Hạ Thời, trong lòng anh dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực. Phải biết rằng lúc vừa nãy rời đi cô còn vô cùng cao hứng, hiện tại chưa tới nửa giờ lại thành ra như vậy.

Mộc Tắc rất không thích An Bác Hạ dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời, anh ấn mặt cô vào ngực, bàn tay to vuốt ve nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cô, làm vậy để trấn an cảm xúc có chút tuột dốc của cô.

Người đàn ông ngắm nghía gậy bóng chày trên tay, một tiếng cười nhạo trào phúng từ khóe miệng phun ra, lại nhìn cây gậy thô tráng trong tay anh, thật làm người khác hoài nghi có phải giây kế tiếp anh sẽ xách gậy qua đánh người hay không.

Nhưng Mộc Tắc lại không động thủ, anh như thế nào cũng nhớ rõ đây chính là bố của Thẩm Hạ Thời, chỉ là dù trong mắt không vui cũng không gây chuyện. Anh không kiên nhẫn chỉ chỉ Mộ Nhu trên mặt đất, nói với An Bác Hạ:

"Mang theo người phụ nữ này lăn mau!"

An Bác Hạ nhìn ra Mộc Tắc thương yêu Thẩm Hạ Thời, nhưng làm một người cha, làm sao ông ta lại không biết người đàn ông trẻ tuổi trước mặt quen với con gái nhà mình lúc nào? Làm sao lại trở nên thân mật như thế?

Cẩn thận nghĩ lại, ông ta cảm thấy hết thảy sự việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, ông thậm chí cảm thấy nếu Thẩm Hạ Thời hận ông, cũng nên đem tất cả chuyện của mình nói cho ông chứ. Trong tâm An Bác Hạ trong gần như muốn phát bệnh, buồn bực Thẩm Hạ Thời không xem ông ta như bố, lại càng buồn bực Mộc Tắc không tôn trọng ông ta.

Vì thế ông thẳng sống lưng, ý muốn giả vờ hình tượng của một người cha: "Mày làm càn! Tao là bố của Hạ Thời, mày dám nói với tao như vậy! Tao tuyệt đối sẽ không đồng ý hai đứa mày ở bên nhau!"

Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu từ trong lồng ngực Mộc Tắc muốn nói gì đó, mà người đàn ông này lại cường ngạnh bảo vệ cô, anh đè đầu cô lại, tay nhéo nhéo vành tai cô một chút, thấp giọng dỗ:

"Ngoan nào."

Anh nhìn về phía An Bác Hạ, trong mắt bình tĩnh, nhàn nhạt nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu có một ngày Hạ Hạ tha thứ cho ông, nếu muốn tôi quỳ xuống cũng được."

Chẳng sợ Thẩm Hạ Thời không nói chuyện cũ với anh, Mộc Tắc cũng có thể cảm nhận được sự khổ sở và hận ý của cô. Trước kia anh chưa biết Thẩm Hạ Thời, những chuyện cô ủy khuất lúc đó anh cũng chưa từng tham dự, đây là một việc tiếc nuối, đồng thời cũng làm Mộc Tắc đau lòng.

Hiện tại gặp cô, ai làm cô không dễ chịu, Mộc Tắc anh sẽ khiến cho người đó cũng không được sống yên.

Nếu Thẩm Hạ Thời thật sự muốn hòa hảo với kẻ thù như lúc đầu, anh cũng sẽ nguyện ý buông mặt mũi cầu xin tha thứ. Cái gì cũng được, chỉ cần không làm khổ cô gái anh yêu.

Lời của Mộc Tắc làm Thẩm Hạ Thời đỏ hốc mắt. Từ khi mẹ qua đời mười lăm năm còn chưa có người nào che chở cô như vậy, vì thế Thẩm Hạ Thời cũng học cách sống kiên cường, thời gian trôi qua liền dưỡng thành tính cách không sợ trời sợ đất. Người xưa có câu nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, tuy cô là một cô gái, nhưng câu cổ ngữ này lại hình dung chính xác bản thân cô trong khoảng mười mấy năm.

Cô không thích khóc, khóc sẽ làm cô có vẻ yếu đuối lại dễ khi dễ, rớt nước mắt xong không chỉ chật vật mà còn khó coi.

Nhưng từ khi gặp Mộc Tắc lại cố tình nhẫn nhịn cũng nhịn không được, quen với người đàn ông này chưa lâu, mỗi lần đều cợt nhả chêm chọc anh, anh lại chưa từng phản lại, việc này làm Thẩm Hạ Thời sinh ra một loại ảo giác, bản thân mình cũng được người khác nuông chiều.

Cô gái trong lòng cắn chặt răng để người khác không phát hiện có gì khác thường, âm thanh khàn khàn mềm mại:

"Mộc Tắc, chúng ta nên ra ngoài trước đi. Đây là toilet nữ, có người cần dùng."

Mộc Tắc cảm giác được cơ thể cô cứng đờ, âm cuối khi cô gái nói chuyện còn cất giấu một chút nức nở, cố tình gắng gượng để người khác không phát giác. Trong lòng anh nhói một cái, cũng mặc kệ có bao nhiêu người đang nhìn, người đàn ông cúi xuống bế ngang người Thẩm Hạ Thời, bước xuyên qua đám người vây xem nhanh chóng ra ngoài.

Người của 19 bộ Hòe Giang đều chờ ở ngoài, thấy đại ca ra tới, đang muốn theo sau thì Mộc Tắc đã ném lại một câu:

"Đều chờ ở chỗ này đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!