Editor: Ái Khiết
Phiên tòa bắt đầu lần thứ hai, Đinh Thừa Chu khoan thai tới muộn. Hắn bị Mộc Tắc đá một cước, chuyện này làm hắn có chút ăn không tiêu, ôm bụng ngồi xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời. Đối phương cười nhạt nhướng mày, trong mắt không hề có sự yên tĩnh như vừa rồi, đáy mắt chứa lốc xoáy như muốn nhấc sóng gió lên.
Đinh Thừa Chu chuẩn bị thừa thắng xông lên, hắn cố nén đau bụng đứng dậy, khom lưng hướng ba vị thẩm phán: "Rất nhiều chứng cứ cho thấy đương sự của tôi cũng không phạm qua bất luận tội gì, xin Quý Tòa hạ lệnh thả người vô tội."
Thẩm phán trầm mặc tự hỏi trong chốc lát, nhìn về phía Thẩm Hạ Thời: "Vị đại diện kiểm sát có gì muốn nói không?"
"Thưa, có." Thẩm Hạ Thời đứng dậy.
Con ngươi của cô thanh triệt như dòng nước linh tuyền, liếc mắt một cái như có thể thấu triệt toàn bộ, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa tươi đẹp. Một cô gái mềm mại đến thế, mảnh khảnh đứng ở giữa tòa án, thoạt nhìn nhu nhược động lòng người, nhưng vừa mở miệng liền biết cô chính là một lưỡi dao sắc bén.
Cô nhìn thẳng vào mắt Kim Thân Hồng, ngữ điệu vững vàng, âm thanh không lớn không nhỏ như một hòn đá nhỏ không có lực sát thương, lại tức thì mở to đôi mắt sáng rỡ:
"Luật sư nói dối, bạn trai của người chết Ninh Hi căn bản là một người khác!"
Tay gõ phím của các phóng viên dừng lại, khiếp sợ nhìn nữ kiểm sát trưởng trẻ tuổi kia. Nếu đây là sự thật, như vậy có thể lật đổ toàn bộ lời nói của luật sư lúc nãy.
Thẩm phán ngồi ngay ngắn: "Mời đưa ra chứng cứ."
Thẩm Hạ Thời phóng to ảnh chụp của nạn nhân Ninh Hi và bạn trai trên máy chiếu: "Theo điều tra của chúng tôi, hai người đã hẹn hò hơn một năm. Càng khiến người khác ngạc nhiên hơn chính là tình cảm của hai người đã phát triển trước khi biết đến Kim Thân Hồng. Nhưng không biết vì sao lời của luật sư lại nói quan hệ giữa Kim Thân Hồng và Ninh Hi lại là yêu đương?"
Đinh Thừa Chu trấn định đáp: "Lúc trước những bài đăng trên diễn đàn kia đều đã chứng minh rằng Ninh Hi là một cô gái lả lơi ong bướm, bắt cá hai tay không phải không có khả năng. Nói không chừng một bên cô ta đi theo Kim thiếu gia, một bên lại dùng tiền Kim thiếu gia cho để nuôi bạn trai nhỏ của mình."
Nghe được lời này, khu bàng thính đã có người gật đầu đồng ý. Thẩm Hạ Thời lại cười lạnh:
"Nghe luật sư Đinh nói " có khả năng", "nói không chừng", thì ra đây là trình độ của luật sư văn phòng Thanh Vân sao? Không đi điều tra lại ở tòa án dùng ba bốn cái bài viết từ ngữ lẫn lộn để người khác nghe, nhìn. Anh dứt khoát không cần đi làm luật sư nữa, đi viết tiểu thuyết cho tốt đi."
Đinh Thừa Chu nghẹn họng: "Thưa Quý Tòa, bên kiểm sát công kích cá nhân vào tôi."
Thẩm phán cúi đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi không cảm thấy đây là công kích cá nhân."
Thẩm Hạ Thời nhìn về phía thẩm phán: "Xin Quý Tòa cho phép tôi hỏi vài vấn đề với nhân chứng của luật sư."
"Phê chuẩn."
Vị bạn học nữ kia lại đứng ở chỗ nhân chứng, Thẩm Hạ Thời nói: "Em nói em thấy Kim Thân Hồng và Ninh Hi hẹn hò?"
"Vâng."
Thẩm Hạ Thời gật đầu: "Em nói Kim Thân Hồng thường xuyên lái xe đưa đón Ninh Hi? Còn thường tặng nhiều túi xách và quần áo hàng hiệu cho bạn ấy?"
"Vâng."
"Em nói Ninh Hi thường xuyên khoe với các em?"
"Vâng."
Thẩm Hạ Thời đứng trước mặt cô ta, nhẹ giọng, lại chân thật đáng tin nói: "Như vậy em nói cho tôi nghe một chút, đến tột cùng là túi xách và quần áo hiệu gì?"
"Tôi không biết."
Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Đinh Thừa Chu nắm chặt tay, Thẩm Hạ Thời ra vẻ nghi hoặc hỏi:
"Chính em nói rõ ràng Ninh Hi thường xuyên khoe với các em, em như thế nào lại không biết?"
"Tôi..."
"Bởi vì em nói dối!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!