Editor: Ái Khiết
Mộc Tắc ôm rất ấm áp làm cô có chút mơ màng sắp ngủ. Đến nỗi lời anh vừa nói vừa vào tai Thẩm Hạ Thời đã chui ngay ra ngoài. Không khí hiện tại rất tốt, có thể nói lời như vậy cũng không kì quái.
Cô lại không phải cô bé mười sáu mười bảy tuổi, sẽ không ngây thơ cho rằng vị này vừa gặp đã yêu cô.
Bóng hai người trên mặt đất tạo thành cái vệt đen thật dài, tay anh còn đặt trên đầu cô, vuốt ve từng chút một, trấn an cô, thật giống như đang an ủi một đứa trẻ.
Cảm giác này quá sủng nịch, quá thân mật, mà cái này đối với Thẩm Hạ Thời là cực kì xa lạ. Cô cau mày muốn đứng dậy, ngồi xổm lâu như vậy nên chân có chút tê dại, cử động một chút đã khó chịu muốn chết.
"Tê." Cô hít hà một hơi, vỗ tay ý bảo Mộc Tắc buông mình ra. Thẩm Hạ Thời theo góc tường gian nan đứng dậy, cô có thể tưởng tượng được hiện tại mình có bao nhiêu chật vật, khẳng định là giống bà lão sức yếu tuổi già, trên đầu viết bốn chữ
- chân cẳng không tốt.
Mộc Tắc đứng trước mặt cô cơ hồ đã chặn ánh đèn, đứng ngược lại ánh sáng, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm thấp của đối phương: "Tê chân?"
"Ừm." Cô nhẹ nhàng lên tiếng, mỗi lần cử động chân một chút đều giống như đang giẫm lên kim châm nhỏ, đau đến mức cô liên tục cắn răng.
Mộc Tắc đột nhiên bế cô lên, đặt hai chân cô bên hông mình. Thẩm Hạ Thời dựa lưng vào tường, cuống quýt ôm lấy cổ anh.
Tình cảnh này, Thẩm Hạ Thời ở thế yếu hơn. Cảm giác được đôi tay của người đàn ông cố định ở dưới mông cô, bàn tay to rộng nóng bỏng, sờ đến chỗ làm Thẩm Hạ Thời đỏ mặt. Eo bụng hai người kề sát nhau phá lệ thật ái muội, hơn nữa tay cô còn gắt gao ôm anh không thừa một chút khoảng cách, hô hấp mang theo độ nóng phun lẫn trên mặt nhau, không khí lạnh lẽo xung quanh giống như đã bốc lên hơi ấm.
Yên tĩnh không tiếng động, tiếng thở dốc của Mộc Tắc đã chậm rãi trở nên thô nặng. Thẩm Hạ Thời nhìn yết hầu lên xuống của anh, trong tay cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Cô có hơi thẹn thùng, nhịn không được mở miệng: "Mộc Tắc, anh buông tôi xuống đi, tôi nghỉ ngơi một lát là không sao."
Eo bụng đối phương ép chặt cô, vốn là không gian hẹp hòi gần như không có khoảng cách, thậm chí Thẩm Hạ Thời còn cảm nhận được khuôn ngực dày rộng của người trước mặt đang dính lấy phần ngực mềm mại của mình, còn có... vật nóng rực giữa hai chân anh...
Âm thanh anh gần như đã nghẹn ngào, khắc chế giọng nói: "Đừng nói chuyện."
Thẩm Hạ Thời lục chìa khóa trong túi, có lẽ bởi vì khẩn trương, tìm nửa ngày cũng không được. Động tác trên tay động đậy kèm theo cơ thể cọ xát, Mộc Tắc cắn chặt khớp hàm, trong lòng lặp đi lặp lại
- sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Nhưng hai chân cô gái trong lòng đang câu ấy eo anh, một tay bắt lấy cổ áo anh, tay kia như đang lục lọi đồ vật trong sông cuộn biển gầm, khuôn mặt mỹ lệ có vài phần khẩn trương, đôi mày thanh tú nhăn lại, môi đỏ diễm lệ hơi chu.
Cô nhẹ giọng oán giận: "Không tìm thấy chìa khóa."
Đi con mẹ nó sắc tức thị không, không tức thị sắc!
Mộc Tắc hung hăng ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi đưa vào bên trong quấy loạn. Thẩm Hạ Thời ô ô nuốt nuốt, hai tay đang đẩy anh không khác gì đang cào ngứa. Chỉ một tay Mộc Tắc đã nắm chặt cả hai tay cô giữ trên đỉnh đầu.
"Tìm được rồi, tìm được chìa khóa..."
Đang định nói thì lại bị đầu lưỡi của Mộc Tắc chui vào lấp kín.
Âm thanh hôn môi vang ở bên tai, hô hấp trầm thấp và tiếng nức nở đứt quãng. Trên mặt Thẩm Hạ Thời cơ hồ đã muốn nổi lửa, lại không thể bắt anh dừng lại, cô cảm thấy chính mình có thể bị Mộc Tắc cường hôn đến nghẹn chết.
Thẩm Hạ Thời nỗ lực giãy giụa, nhưng đối phương lại cho rằng cô đang khiêu khích. Bàn tay to của anh theo cẳng chân lướt lên eo nhỏ của cô, tay to thô lệ chui vào bên trong quần áo.
Thẩm Hạ Thời hạ miệng cắn đầu lưỡi của anh, anh bị đau rên lên một tiếng, cô bắt được cơ hội liền rụt lại. Mộc Tắc vừa muốn bạo phát, cúi đầu liền thấy hốc mắt cô đã đỏ lên, hai mắt mông lung, môi bị hôn đến có chút sưng tấy.
Tức giận của anh liền tan thành mây khói, dục vọng còn chưa tiêu tán nên âm thanh có chút trầm thấp dày nặng: "Làm đau em sao?"
Thẩm Hạ Thời vẫn còn treo trên người anh, không có biện pháp nhảy xuống, đối phương ôm rất ổn định và vững chắc, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
Cô không nói lời nào móc chìa khóa mở cửa, đôi mắt ánh lên hơi nước thoạt nhìn rất đáng thương. Mộc Tắc có chút hoảng:
"Đừng khóc... Lần sau tôi sẽ nhẹ hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!