Chương 7: (Vô Đề)

Mỹ Nhân không nghĩ lại gặp anh ta ở đây, thành phố này đúng là chật chội.

Nhìn anh ta nàng lại không nghĩ đây từng là tù nhân, hơn nữa còn mới ra tù mấy ngày trước. Nàng cứ cảm giác đây phải là một diễn viên của công ty nào đó đang trải nghiệm cuộc sống để lấy kinh nghiệm diễn xuất mới đúng.  Người như vậy mà lại từng g.i.ế. c người sao? Còn chuyện của ba ba nàng nữa...

"Ting." Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

Mỹ Nhân mở điện thoại lên kiểm tra, là tin nhắn của anh ta, nội dung: "Hẹn bạn à?"

Nàng hít sâu, thở ra, cảm giác nhộn nhạo lan ra từng ngóc ngách trong lòng, cứ như có con nai đang chạy loạn trong tâm trí mình. Nàng nhắn lại, cẩn thận bấm từng chữ: "Đi xem mắt."

Ngụy Lôi nheo mày, ánh mắt lạnh đi hẳn. Người nhân viên đứng bên cạnh thấy hắn đột nhiên đổi sắc mặt liền tò mò hỏi: "Anh Ngụy, làm sao vậy?"

Ngụy Lôi trả lời: "Cậu trông quầy giúp tôi một chút."

Hắn bấm điện thoại gọi cho nàng.

Mỹ Nhân đang cầm điện thoại thì đột nhiên chuông reo, nàng thoáng giật mình rồi bấm máy nghe: "Alo."

Ngụy Lôi ở đầu dây bên kia đã sớm bị câu "Đi xem mắt" của nàng chọc cho lửa giận bốc lên đỉnh đầu, hắn trầm giọng hỏi: "Là gia đình em sắp xếp sao? Vội vàng muốn cắt đứt với tôi như vậy à?"

Nàng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Không phải nha, chỉ là đi xem mắt thôi mà, cũng đâu phải là đến cục dân chính để kết hôn đâu, hắn làm gì lại giận như vậy, hơn nữa hai người cũng đâu có quan hệ gì với nhau đâu. Nhưng mà trong lòng nàng đột nhiên lại thấy vui vui, tên này lại để ý đến chuyện nàng đi xem mắt như vậy à?

"Là gia đình sắp xếp." Nàng nhỏ giọng trả lời. "Anh quan tâm tôi như vậy sao?"

Ngụy Lôi bị nàng hỏi cứng miệng, hắn l.i.ế. m liếm viền môi, một lúc sau mới trả lời: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của em, quản một chút thì đã làm sao?"

Nàng còn định nói thêm vài câu nữa với hắn, chủ yếu là muốn thanh minh người nàng xem mắt là con trai của đồng nghiệp của ba mình, không tiện từ chối. Nhưng còn chưa kịp nói thì Trình Bách Ngạn đã mở cửa bước vào.

Mỹ Nhân vội vàng nói với hắn: "Người đến rồi, tôi cúp máy trước đây." rồi cúp máy.

Ngụy Lôi nghe tiếng "tút tút" bên tai, nhìn về phía bàn nàng ngồi thì thấy đã có một người con trai mặc áo sơ mi màu xanh sọc trắng kéo ghế ngồi xuống, trong lòng chửi thề.

Hắn ném điện thoại lên kệ, đi lại quầy cầm sổ rồi đi đến bàn của nàng. Hắn mỉm cười hỏi hai người: "Quý khách dùng gì ạ?"

Nếu Trình Bách Ngạn nhìn rõ sẽ thấy người ngồi trước mặt mình vành tai đang dần ửng đỏ, nhưng tiếc là hắn không để ý, vì vậy người nhìn thấy chỉ có Ngụy Lôi.

Trình Bách Ngạn gọi một phần bít tết, Mỹ Nhân gọi món Goulash (một món đặc trưng của Hungary).

Sau khi Ngụy Lôi rời đi, Trình Bách Ngạn là người lên tiếng giới thiệu trước: "Tôi tên Trình Bách Ngạn, hai mươi sáu tuổi, chuyên ngành lập trình máy tính."

Mỹ Nhân mỉm cười, gật đầu đáp: "Thẩm Mỹ Nhân, hai mươi ba tuổi, chuyên ngành mỹ thuật."

Trình Bách Ngạn cười cười nói với nàng: "Đúng là người đẹp như tên, Thẩm tiểu thư là cô gái đẹp nhất tôi từng gặp."

Mỹ Nhân hơi ngượng vì được khen như vậy, nàng cũng khách sáo trả lời: "Anh Trình cũng rất ưa nhìn."

"Ha ha, không có. Khi tôi đi học ở nước ngoài thường bị đồng học nữ trong trường chê xấu, họ nói con trai học công nghệ thường không có ngoại hình, tôi cũng thấy bản thân như vậy."

Mỹ Nhân cười nói với anh: "Ngoại hình cũng không phải thứ thiết yếu, tài năng mới quan trọng. Anh học lập trình máy tính, đường tương lai rộng mở, sau này anh có dự định gì chưa?"

Trình Bách Ngạn để tay lên bàn, ánh mắt nhìn nàng cả buổi vẫn không rời, nói: "Tôi định lấy vợ trước, ổn định gia đình rồi mới khởi nghiệp."

Mập

Mỹ Nhân ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng phải là nên ngược lại sao? Có sự nghiệp trước mới lấy vợ, như vậy tỉ lệ chia tay khi quen nhau vì vật chất sẽ được giảm tối thiểu."

Trình Bách Ngạn cười, trả lời nàng: "Về điểm này quan niệm của chúng ta có lẽ ngược nhau. Ông bà ta từ xưa có câu "tề gia lập nghiệp", có phụ nữ chăm sóc gia đình vẹn toàn thì đàn ông mới yên tâm làm việc được chứ?"

Mỹ Nhân cảm thấy trong lời Trình Bách Ngạn nói ra có cái gì đó không đúng lắm, nhưng nàng vẫn không rõ là cái gì, chỉ đành nói ra quan điểm của mình: "Tôi nghĩ khi hai người đều có sự nghiệp hết rồi, làm chủ được cuộc sống của mình, không chịu sức ép của gia đình thì mới có thể tự do mà yêu nhau, không bị những yếu tố bên ngoài ảnh hưởng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!