Chương 8: (Vô Đề)

Vì Thập Ngũ Hoàng Tử sắp đến tuổi trưởng thành, nhưng vẫn chưa có hôn ước.

Lúc ta rời cung, Hoàng Hậu lại để chàng đưa ta về.

"Nương nương…"

"Cứ để thằng bé tiễn con đi, dù sao nó cũng tiện đường về phủ."

Từ chối thì lại thành ra không biết điều.

Trên đường ra cung, Thập Ngũ Hoàng Tử nói chàng đã được phong vương và ban phủ riêng.

Chàng còn tự giới thiệu:

"Ta tên là Lý Dận."

"Thừa Vương…"

Chàng mỉm cười nói: "Vương cô nương, nàng rồi cũng phải lấy chồng. Gả cho công tử thế gia, người đó vẫn sẽ có thiếp thất, thông phòng. Nhưng nếu gả cho ta, có lẽ sẽ là một cảnh tượng khác."

Ta không ngờ chàng lại nói thẳng ra như vậy.

Phải rồi, dù thế nào thì gả cho chàng, thấp nhất cũng là Vương Phi, ra ngoài ai cũng phải nể mặt ba phần.

Nếu chàng có tham vọng, có khi còn có thể lên ngôi Hoàng Đế.

Ta nói thẳng: "Ngoài tiền ra, ta không thể giúp gì cho ngài cả."

Lý Dận bật cười: "Ta không thiếu tiền. Nếu ta muốn mưu tính điều gì, ta sẽ tự mình cố gắng. Sau khi nàng gả cho ta, vui thì ở hậu viện, thích thì vào cung bầu bạn với mẫu hậu, muốn ra ngoài nghe hí kịch, ngắm hoa, ta cũng không ngăn cản. Hiện tại ta không có thông phòng, cũng không có thiếp thất, sau này có hay không, ta không thể đảm bảo với nàng…"

Chàng rất chân thành, ta nhận ra điều đó.

Nhưng hứa hẹn thì có nghĩa lý gì?

Không thể ăn, cũng không thể mặc.

Ta hỏi thẳng chàng: "Ngài muốn thông qua ta đạt được điều gì? Là sự ủng hộ của Vương Thượng Thư? Hay là thế lực nhà ngoại ta?"

"Phụ thân nàng có ủng hộ hay không cũng không có sự khác biệt đối với ta. Còn nhà ngoại nàng sớm đã đầu phục rồi."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu ta từ chối thì sao?"

"Ta sẽ không ép buộc nàng, cũng không lấy điều này ra để uy h.i.ế. p nàng. Dù nàng gả cho ai, ta cũng sẽ chúc nàng hạnh phúc."

Lời nói của chàng quá đúng mực, làm ta không tìm được sơ hở.

Cuối cùng, ta thở dài nói: "Vương Gia, xin ngài hãy cho ta thời gian để suy nghĩ."

Nho nhã, lễ độ, hành xử thỏa đáng, không vì thân phận mà tùy tiện, cũng không ép buộc ta.

"Được, nàng không cần phải cảm thấy áp lực, lựa chọn là ở nàng. Đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai."

Về đến nhà, ta vẫn suy nghĩ về những lời Lý Dận nói.

Bảo Ý hỏi: "Tiểu thư, người nghĩ thế nào?"

Mấy năm nay, ta đối đầu với Vương Thượng Thư, đấu trí với Phùng thị, nhưng số lần thành công gần như là bằng không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!