Ta nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn, sau đó cúi người hành lễ rồi rời đi. Trước khi đi, ta nhìn biểu ca một cái.
Biểu ca xoa mũi, vẻ mặt chột dạ.
"…"
Nhưng ta vừa đi được vài bước, mắt cá chân lập tức truyền đến một cơn đau dữ dội.
Có lẽ bị trật rồi.
Bảo Ý đưa tay đỡ ta.
Ta hơi hối hận vì đã giấu đi việc mình biết võ công. Phải giả vờ ngã để người trốn sau cây cột xuất hiện.
"Tiểu thư…"
"Không sao."
Trước đây, mỗi lần về nhà ngoại, ta đều ở lại vài ngày. Nhưng hôm nay ta phải đi, ngoại tổ mẫu chắc chắn biết ta đang giận.
Ta đương nhiên tức giận.
Là bậc trưởng bối, đã lừa ta đến gặp Lý Dập thì thôi đi, đằng này còn để Thập Ngũ Hoàng Tử cũng nhìn thấy ta.
Một đại cô nương lại gặp mặt hai người đàn ông, truyền ra ngoài chỉ khiến người ta chê cười và khinh thường mà thôi.
"Ngọc Nhi à…"
"Ngoại tổ mẫu, ít ngày nữa con sẽ lại đến thăm người."
Trở về nhà, ta bảo Bảo Ý đi tìm hiểu xem bên nhà ngoại đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ấy làm việc rất nhanh.
Bấy giờ ta mới hay tin tiểu cữu cữu sắp được thăng chức thì bỗng dính vào một vụ bê bối, bị người ta nắm được điểm yếu.
"Là cữu cữu không cẩn thận, hay có người cố tình bày kế vu oan?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Tiểu thư, người nghi ngờ ai?"
"Ngoài Trịnh Vương Phủ ra, thì còn có thể là ai được nữa?"
Cùng một nhà thì mới vào chung một cửa.
Trịnh Vương Phi hành sự bỉ ổi, con trai bà ta cũng chẳng khá hơn.
"Đi điều tra thêm đi."
Đúng như ta dự đoán, chuyện này là do Lý Dập giở trò. Hắn muốn dùng việc này để ép ta.
Thật đúng là không bằng cầm thú.
Gả cho hắn, thà ta chếc đi còn hơn.
Tình cảm ư? Hắn có tình cảm gì chứ? Chẳng qua chỉ nhắm vào của hồi môn của ta mà thôi.
Lý Dập tưởng rằng mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, nhưng lại không ngờ trên đường lại xuất hiện Thập Ngũ Hoàng Tử, phá hỏng hết kế hoạch của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!