Chương 5: (Vô Đề)

Ta bật cười, cười đến không kìm được.

"Huynh muốn ta làm thiếp?"

"Là quý thiếp."

"Vậy huynh có biết làm thiếp khó khăn đến mức nào không? Vị hôn thê kia của huynh có thể bao dung cho ta không?"

"Nàng ấy ngây thơ, ngoan ngoãn, đáng yêu lại thiện lương, chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho nàng đâu…"

Hắn vội vàng giải thích.

Nhìn thấy ta rơi nước mắt, hắn hoảng loạn muốn lau đi cho ta, nhưng ta đã đẩy hắn ra.

"Vậy thì chấm dứt đi. Từ nay về sau, mỗi người mỗi ngả, không còn liên quan đến nhau nữa."

Ta đứng dậy rời đi.

Hắn vội vàng đuổi theo: "Ngọc Nhi, nàng nghe ta nói, Ngọc Nhi…"

Ta hà tất phải nghe lời giải thích của một kẻ bạc tình?

Hắn do dự, lưỡng lự, khiến ta cảm thấy ghê tởm. Chỉ cần dính dáng một chút đến đám người bên cạnh nhà họ Vương, ta đều cảm thấy bẩn thỉu đến mức không chịu nổi.

Từ khoảnh khắc hắn muốn ép ta làm thiếp, hắn đã không còn xứng đáng để ta bận tâm nữa rồi.

Xe ngựa lao đi thật nhanh.

Bảo Ý lo lắng nhìn ta.

"Ta không sao. Chỉ là không ngờ hắn lại là loại người như vậy, cắt đứt sớm một chút cũng tốt."

Xe ngựa dừng lại.

Người phu xe nói trong bụi cỏ có người, hỏi ta có muốn cứu hay không?

Ta xuống xe ngựa, bước tới để xem xét.

Người đó toàn thân đẫm máu, nhưng y phục lại vô cùng xa hoa, từng đường kim mũi chỉ đều là hàng hiếm, ngàn vàng khó mua.

"Cứu đi."

Ta sợ một viên Bảo Mệnh Hoàn không đủ, còn để Bảo Ý đút thêm cho người đó mấy viên.

Ta chỉ biết một chút về y thuật, ví dụ như nhận biết dược thảo này, nhưng Bảo Ý lại tinh thông y thuật.

Người đã được cứu về, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.

Ta để chàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở thôn trang, cũng không mang về nhà.

Vừa về đến nhà, ta đã đốt sạch toàn bộ thư từ lui tới, lại sai Văn Ảnh lẻn vào Trịnh Vương Phủ, lấy lại tất cả thư từ ta từng viết.

Văn Ảnh trở về, nói không tìm thấy.

"…"

"Tìm không thấy thì thôi, cũng không phải chuyện gì lớn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!