Ta đều từ chối toàn bộ, chỉ lo đọc sách luyện chữ, chơi cờ suy ngẫm.
Cuối cùng, ông ta tự mình tìm đến, tức giận đùng đùng, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.
Ông ta trừng mắt nhìn ta hồi lâu, rồi vén áo ngồi xuống:
"Gia Ngọc, vi phụ muốn mượn con một chút bạc."
Ta nhìn dáng vẻ giả dối của ông ta, cười nhạt một tiếng: "Không cho mượn."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Suốt mười năm qua, người đã từng nuôi dưỡng con chưa? Con chưa từng tiêu một xu một cắc nào của người mà, đúng không, Vương Thượng Thư?"
Sắc mặt ông ta trở nên khó coi cực kỳ, tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào ta mà chửi.
Chửi từ đầu đến chân, từ mẫu thân ta đến cữu cữu ta, rồi đến cả ngoại tổ mẫu ta.
Ta chẳng nói gì, chỉ một cước đá bay ông ta ra ngoài.
Ông ta ngã sóng soài trên đất, kinh hãi đến cực độ.
Vừa đau đớn, vừa sợ hãi, sắc mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn.
Ông ta chưa từng nghĩ đến việc ta biết võ công, càng không thể tin ta lại dám ra tay với ông ta.
Từ lâu, hận ý trong lòng ta đã nuôi dưỡng nên tính cách phản nghịch này.
Ông ta nằm ngửa trên mặt đất, tùy tùng hoảng loạn hét lên "Đại nhân!".
Ta đứng dưới mái hiên, ánh mắt trầm tĩnh, không mang theo chút cảm xúc nào mà nhìn phụ thân mình.
Chúng ta không phải là cha con, chúng ta chính là kẻ thù.
Trong ký ức của ta, ông ta chưa từng có một chút yêu thương nào dành cho ta.
Ông ta dành tất cả tình phụ tử cho Vương Nguyệt Doanh, bây giờ còn muốn lừa tiền của ta để làm của hồi môn cho nàng ta.
Mặt dày thật, đúng là mơ tưởng hão huyền mà.
"Con… Con…"
"Súc sinh! Người đâu! Lấy gia pháp! Hôm nay ta phải đánh chếc đứa súc sinh này!"
Ta giơ tay lên, mười người mặc áo đen từ trong bóng tối nhảy ra, đứng chắn ở trước mặt ông ta.
"Đưa Vương đại nhân rời đi. Nếu có ai dám tự tiện xông vào nhà ta, đánh cho tàn phế rồi quăng ra ngoài."
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ việc mất mẹ khi còn rất nhỏ, có thể nói ta là một người khá may mắn.
Ta thường cứu được một vài người có thân phận tôn quý, hoặc những người tài ba trên người mang theo tuyệt kỹ.
Nhưng dù may mắn thế nào, ta cũng không làm gì được phụ thân ta.
Không thể cản ông ta thăng chức, càng không thể ly gián ông ta và Phùng thị.
"Vương Gia Ngọc, con làm càn!"
"Nếu Vương Thượng Thư còn không chịu đi, ta có thể càng làm càn hơn nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!