"Không cần đâu."
Ta hận Phùng thị, cũng hận luôn những đứa con của bà ta.
Hận không thể giếc chếc bọn họ để mẫu thân và đệ đệ của ta được yên nghỉ.
"Trưởng tỷ, muội đã làm sai điều gì mà tỷ lại ghét muội đến thế?"
Nói xong, nàng ta liền rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ đáng thương.
"Ta không chỉ ghét ngươi, mà còn ghét tất cả các ngươi."
Nàng ta không ngờ ta lại nói thẳng ra như vậy, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Ta cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng.
Không muốn phí lời, ta quay người rời đi.
"Tỷ sắp cập kê rồi, tỷ không sợ..."
"Sợ cái gì?"
"Lễ cập kê đã có người lo liệu cho ta, hôn sự cũng có người định đoạt. Chẳng liên quan gì đến các ngươi cả."
Lấy điều này ra để uy h.i.ế. p ta ấy hả?
Vô dụng!
Lúc này, đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân đến báo tin, nói lão phu nhân muốn mời ta qua đó.
Vương Nguyệt Doanh lập tức nói nàng ta cũng phải đến để thỉnh an lão phu nhân.
Nói trắng ra, nàng ta chính là một cái đuôi phiền phức.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Dọc đường đi, Vương Nguyệt Doanh không ngừng tìm chuyện để nói, bám theo ta không rời.
Ta không muốn để ý, lập tức tăng nhanh tốc độ dưới chân.
Nàng ta vẫn bám theo, giọng điệu nũng nịu:
"Trưởng tỷ..."
"Câm miệng."
"Trưởng tỷ, muội chỉ muốn thân thiết với tỷ thêm một chút, sao tỷ lại hung dữ với muội như vậy chứ?"
Ta liếc nàng ta một cái, cũng chẳng buồn đáp lời.
Thật sự là không cần phí lời với một kẻ như vậy.
Khi đến nơi, Vương Nguyệt Doanh lập tức tươi cười gọi "Tổ mẫu", nói những lời dẻo miệng khiến lão phu nhân cười tít mắt.
Còn ta, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, thản nhiên nghịch chuỗi hạt trong tay.
Không tham dự, không để tâm, đó chính là thái độ của ta.
Lão phu nhân chọc nhẹ vào trán Vương Nguyệt Doanh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!