Bọn họ vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, thậm chí còn vất vả hơn.
Những người hiểu rõ tình hình không ít, kẻ muốn giẫm lên họ để thể hiện quyền lực lại càng nhiều.
Ông ta đã sa sút đến mức này, rõ ràng có rất nhiều thiếp thất, thông phòng bên cạnh, nhưng vẫn không hề xa rời Phùng thị.
Ta không thể chấp nhận được điều đó.
Đến tiết Thanh Minh, ta xuất cung đi viếng mộ mẫu thân. Ta quỳ trước mộ bà, khóc đến xé lòng:
"Mẫu thân, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế? Rõ ràng con đã làm rất nhiều. Tưởng như con đã có được tất cả, nhưng điều con mong muốn nhất là nhìn thấy bọn họ sụp đổ, con lại không thể làm được… Dù cho con đã trở thành Hoàng Hậu!"
Ta không hiểu nổi, tại sao lại thế này?
Tất cả những gì ta đã làm, rốt cuộc lại giống như một trò cười.
"Thật ra, nàng đã làm rất tốt rồi." Lý Dận than nhẹ.
Chàng bước đến bên cạnh ta:
"Phụ thân nàng rất có tài, nếu không phải nàng yêu cầu, thì ta đã trọng dụng ông ấy. Đổi lại một người khác làm Hoàng Đế, chỉ cần có chút hiểu biết, chắc chắn cũng sẽ tiếp tục dùng ông ta. Gia Ngọc à, nàng đã cắt đứt con đường thăng tiến của ông ta, đó đã là sự trả thù lớn nhất rồi. Hãy buông bỏ, đừng sống mãi trong thù hận nữa. Những năm qua, nàng chỉ biết báo thù rửa hận, nàng có thực sự hạnh phúc không?"
Không.
Thấy bọn họ cười, lòng ta như bị cào xé.
Thấy bọn họ đau khổ, ta cũng chẳng hề cảm thấy vui vẻ.
Giờ đây, dù ông ta đã mất hết tiền đồ, ta vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm một chút nào.
Lý Dận lau đi nước mắt trên mặt ta.
"Gia Ngọc, nàng đã làm rất tốt rồi. Rất nhiều người đã quên mất mẫu thân nàng, nhưng nàng vẫn nhớ, năm nào cũng đến bái tế bà ấy, còn mang theo những món bà ấy thích. Cả thế gian này không ai nhớ nàng từng có một người đệ đệ, nhưng nàng chưa bao giờ quên, mỗi lần đều mang theo đồ chơi mà trẻ con thích."
"Trong lòng khó chịu thì cứ khóc cho thật thoải mái, rồi sau đó hãy bước tiếp."
Ta bảo Lý Dận lùi xa một chút.
Sau đó ta quỳ xuống trước mộ mẫu thân:
"Mẫu thân, con cũng muốn dần dần quên người…"
Có lẽ đây mới chính là điều khiến ta đau khổ nhất.
Hận thù còn trong tim, ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên.
Buông bỏ thù hận, cũng là buông bỏ ký ức về mẫu thân.
Ta khóc đến xé ruột xé gan.
Khóc đến mức không thể kiềm chế nổi.
Cho đến khi không còn giọt nước mắt nào để rơi, ta mới nhẹ nhàng thắp một nén nhang.
Lúc này, ta mới từ từ đứng dậy, bước về phía Lý Dận đang đứng chờ cách đó không xa.
Chàng đưa tay ra.
Ta do dự một lát, rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay chàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!