Chương 1: (Vô Đề)

Hôm nay là một ngày lành để Vương Thượng Thư nạp thiếp.

Đây là người thiếp thứ mười lăm của ông ta — dáng người quyến rũ, khuôn mặt e ấp, trẻ trung xinh đẹp, đặc biệt còn xuất thân từ gia đình thương nhân, của hồi môn cực kỳ phong phú.

Mười năm qua, ông ta đã nạp thêm mười một người thiếp, sinh ra tổng cộng ba mươi mốt đứa con.

Nhiều lần ta đã cầu mong ông ta sẽ chếc ở trên giường của một trong những vị thiếp thất đó, nhưng đáng tiếc mong ước này mãi vẫn chẳng thể thành công.

Không những không chếc, ông ta còn từng bước thăng tiến, cuối cùng làm đến tận chức Lễ Bộ Thượng Thư.

Trời xanh đúng là không có mắt.

Vậy nên ta đã tốn rất nhiều công sức để lựa chọn "Nhu di nương"— chính là người phụ nữ đang quỳ dâng trà kia, "tân sủng" của ông ta.

Người phụ nữ đang ngồi ở ghế chủ vị với gương mặt trầm mặc, chính là kế thất của ông ta —Phùng thị, từng được ông ta coi là "chân ái".

Năm xưa, vì cưới bà ta, phụ thân ta không tiếc hại chếc mẫu thân ta, thậm chí ngay cả đệ đệ trong bụng mẫu thân, chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời thì cũng đã chếc oan chếc uổng.

Bao năm nay, ta đã tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể khiến ông ta và Phùng thị trở mặt thành thù, tàn sát lẫn nhau.

Chỉ còn hai tháng nữa là ta đến tuổi cập kê. Sau đó, ta sẽ phải gả chồng, phải rời khỏi nơi này, thời gian còn lại cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nhiều lúc, ta đã nghĩ đến việc dùng một chén độc dược để kết thúc tất cả. Nhưng cữu cữu lại không đồng ý.

Cữu cữu nói: "Giếc chếc bọn họ thì quá dễ dàng. Phải để bọn họ căm hận lẫn nhau, nghi kỵ, đấu đá, rồi cuối cùng tự giếc hại lẫn nhau, đó mới là sự trả thù thực sự."

Ta rất tán đồng với điều đó.

Vậy nên, ta đã bỏ ra một số tiền lớn, tìm một cô nương được nuôi dưỡng trong thanh lâu — dung mạo tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, am hiểu nhất chính là quyến rũ lòng người.

Ta đã giúp nàng ta thay đổi thân phận thành một tiểu thư nhà giàu. Sau đó, để nàng ta "vô tình" gặp gỡ Vương Thượng Thư, nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, ba lần gặp gỡ đã thề nguyện trọn đời, cuối cùng quấn quýt bên nhau ở trên giường.

Dù Vương Thượng Thư từng trải bao nhiêu, cũng không cưỡng lại được "ôn nhu hương" mà ta đã cố tình sắp đặt.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

(Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào, trong đó "ôn nhu" có nghĩa là mềm mại, "hương" là nơi chốn, chỗ.)

Đến khi Nhu di nương mang thai, ông ta lập tức rước nàng ta vào phủ bằng một cỗ kiệu nhỏ.

"Ai nha!"

Nhu di nương khẽ kêu một tiếng, vội vã nói:

"Tỷ tỷ, đều do ta không cẩn thận, tỷ có bị bỏng không ạ?"

"…"

Phùng thị còn chưa kịp lên tiếng răn dạy.

Vương Thượng Thư đã lập tức đau lòng nâng nàng ta dậy, sai người đi gọi đại phu đến phủ.

"Trà cũng đã uống rồi, từ nay về sau nàng ấy xem như đã có danh phận chính thức ở trong phủ. Nàng cũng đừng dùng quy củ này kia để bắt nạt nàng ấy!"

Câu nói này, nghe quen thuộc đến lạ.

Ta nhớ rất rõ, năm xưa ông ta cũng từng nói với mẫu thân ta những lời y hệt như vậy.

Vẫn là cái dáng vẻ vênh váo tự đắc đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!