Tối hôm ấy, lúc Tư Minh đang tắm rửa, Diệp Kính Huy ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa lau tóc. Di động đang đặt trên bàn của anh bỗng nhiên vang lên, Diệp Kính Huy kêu Tư Minh nhưng có lẽ anh không nghe thấy, chuông điện thoại vẫn đang réo không ngừng. Màn hình hiển thị người gọi tới là "Từ Thanh", Diệp Kính Huy cau mày tiếp cuộc gọi, nhưng hắn chỉ vừa "a lô " một tiếng thì bên kia đột ngột cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng "tút tút" bên tai, trong lòng Diệp Kính Huy sinh ra chút bất an. Trước giờ việc Tư Minh hay qua lại với Từ Thanh hắn vẫn biết, nhưng quan hệ giữa hai người là gì thì hắn hoàn toàn không rõ. Đến tận bây giờ vẫn còn ít khúc mắc chưa lý giải được, nhưng Diệp Kính Huy cũng lười đi tìm hiểu. Hắn vẫn cảm thấy bất kể thân phận và hoàn cảnh của Tư Minh thế nào, hắn đều thích người đàn ông lạnh lùng vô tình mà rất mực dịu dàng và thấu hiểu mình ấy, đây quả thực là chuyện bất đắc dĩ.
Một lát sau, Tư Minh bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn di động đang sáng lên, hỏi: "Anh có điện thoại?"
Diệp Kính Huy vẫn chăm chú nhìn màn hình TV, chỉ thản nhiên đáp: "Ừ."
Tư Minh cầm di động gọi lại cho người ta, một chốc sau, bên kia tiếp điện thoại, nụ cười trên môi anh bỗng nhiên cứng đờ.
Không biết đầu dây bên kia đang nói gì, họ nói rất lâu, lâu đến nỗi tiếng đồng hồ vang tích tắc trong phòng làm người ta có phần bực bội.
"Được, tôi biết rồi." Tư Minh nói xong thì cúp điện thoại, lúc nhìn Diệp Kính Huy, ánh mắt anh có chút phức tạp.
Cả hai cứ im lặng nhìn nhau như thế, ánh mắt giao nhau trong không trung, rất lâu.
"Sao vậy?" Diệp Kính Huy hỏi.
"A Huy." Anh gọi tên hắn, sau đó khẽ cười, tựa như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ lại gần hôn lên trán hắn, "Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."
"Còn sớm lắm, sao thế, không muốn tán gẫu với tôi à?" Diệp Kính Huy dựa vào sô pha, gối hai tay ra sau đầu, lười biếng nói, "Mới tám giờ đã ngủ, lúc đi nhà trẻ tôi cũng chưa từng ngoan như vậy."
Tư Minh cười, đến ngồi bên cạnh hắn, thuận tay rót một ly nước lạnh uống một hớp.
"Tán gẫu cái gì đây?"
"Anh có hứng thú với cổ phiếu không?"
Tư Minh quay sang nhìn hắn: "Từng mua vài lần, bán lời được một ít."
"Anh biết Jae không?" Diệp Kính Huy cười ám muội, cầm ly nước của Tư Minh uống cạn, sau đó hắn mới hỏi, "Sao anh không trả lời? Bị hù dọa rồi ư?"
Tư Minh cười khẽ: "Anh đang nhìn em uống nước, lần này lại uống một hơi cạn sạch." Anh dừng lại, nhích đến gần nhìn hắn chằm chằm, "Em đang căng thẳng?"
Diệp Kính Huy nhún vai: "Boss trong phim lúc tự bộc lộ thân phận thì cảm xúc sẽ dao động, đây không gọi là căng thẳng, mà là hưng phấn."
"Hửm, em đang hưng phấn?"
Diệp Kính Huy lườm anh, bình thản nói: "Tôi chính là Jae."
Tư Minh cũng không kinh ngạc như trong trong tưởng tượng, anh chỉ yên lặng một hồi rồi tán thưởng: "Hóa ra vị cao nhân giấu mặt kia là em. Đợt trước lợi dụng phong ba trong giới tài chính, hẳn em đã kiếm được một khoản rất khá."
"Tàm tạm, tiền kiếm được đều để mở hộp đêm." Diệp Kính Huy cười, vuốt vuốt tóc mái, "Tuy vấn đề quay vòng vốn của Thiên Vũ đã được cải thiện, nhưng vẫn cần một số tiền lớn để xây dựng lại hệ thống mạng." Hắn dừng một chút, "Anh có hứng thú hùn vốn mua cổ phiếu với tôi không?"
"Gần đây thị trường chứng khoán đang ế ẩm."
"A, để cảm ơn lần này anh giúp tôi đối phó với Quan Thiên Trạch, tôi cho anh biết chuyện hay ho này." Diệp Kính Huy mỉm cười nhìn Tư Minh, "Chuyên gia phân tích chứng khoán vừa tiết lộ tin mật, mua cổ phần của công ty công nghệ Duy Phương là lựa chọn rất tốt."
Tư Minh bình tĩnh nhìn hắn, "Theo như anh biết, cổ phiếu của nó vẫn đang giảm."
"Tôi lấy danh nghĩa của Jae đề nghị anh mua cổ phiếu của Duy Phương, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Đương nhiên, anh có thể không tin."
"Từ khi tham gia vào thị trường chứng khoán tới nay, Jae chưa từng bị lỗ vốn." Tư Minh dừng một lát, "Không tin Gia Cát bên cạnh em thì anh có vẻ nhỏ mọn quá, phải không?"
Tư Minh nhìn Diệp Kính Huy, hắn chỉ mỉm cười, thế nên anh cũng cười theo, anh lập tức gọi điện cho Lưu Duy Giai: "Phân phó cấp dưới mua ngay cổ phiếu của Duy Phương, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu." Tư Minh quay đầu lại, trông thấy trong đôi mắt đen láy của hắn ánh lên một tia sáng khác thường, anh vỗ nhẹ lên vai hắn, "Được rồi, đi ngủ sớm thôi."
... .
Liên tục vài ngày sau, thị trường chứng khoán vẫn sóng yên biển lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!