Lúc Từ Thanh đến nơi, cô nhìn thấy Tư Minh gần như đang quỵ trên mặt đất. Sắc mặt anh trắng bệch, trên má có một vết thương rất đáng sợ, khóe miệng bị rách, ngực ứ đầy những mảng bầm lớn xanh tím! Anh khụy một gối xuống đất, đang ôm ngực ho khan dữ dội, hàng chân mày nhăn tít, tiếng ho nào cũng tràn đầy nỗi thống khổ đau thấu tâm can, máu tươi không ngừng tuôn ra từ khóe môi, nhuộm đỏ cả góc áo sơ mi trắng tinh trước ngực, khiến nó loang ra thành một mảng hồng trông mà tái tê lòng!
Từ Thanh vội vàng chạy lại đỡ anh, cùng người quản gia đi cùng dìu anh lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, cô bình tĩnh nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện!"
"Vâng, cô chủ!" Quản gia cũng bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, ông nhấn chân ga lái như bay về hướng bệnh viện!
Từ Thanh đưa Tư Minh tới bệnh viện gần nhất, trực tiếp chuyển vào phòng cấp cứu.
Trên hành lang bệnh viện, cô đi theo bác sĩ nâng Tư Minh lên giường, vội vã đẩy anh vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng mổ đóng kín ngăn cách người chị đang lo lắng khôn nguôi ở ngoài, cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên cửa sáng lên, khoanh hai tay trước ngực mà thấp thỏm đi tới đi lui.
Bị đánh nghiêm trọng tới nỗi xuất huyết bên trong, xem ra nó đơn thương độc mã đi gặp Quan Thiên Trạch...
Ngón tay mảnh khảnh bấu mạnh vào lòng bàn tay, cô siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường —
Quan Thiên Trạch! Tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!
Hít vào một hơi sâu, Từ Thanh nói với quản gia: "Chú Vu, chuyện Tư Minh bị thương trước tiên đừng nói cho bố biết."
"Vâng, cô chủ."
"Bố từng có ơn cứu mạng anh Lưu phải không?"
"Đúng vậy."
Từ Thanh khẽ nhếch khóe môi, nụ cười trên gương mặt phảng phất chút gì đó như là tàn nhẫn: "Xem ra cũng tới lúc nên lợi dụng ân huệ này rồi."
Dứt lời, cô lấy di động trong túi ra, ấn một dãy số, không bao lâu sau, có tiếng nói lạnh băng truyền đến từ đầu dây bên kia."Cô Từ, có việc tìm tôi sao?"
"Anh Lưu, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện."
"Nói đi."
"Sử dụng thế lực của anh trừng trị một gã."
"Ai?"
"Quan
-Thiên
-Trạch." Từ Thanh nghiến răng gằn từng chữ một, không ngờ người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.
Thật lâu sau, gã mới bình tĩnh đáp: "Thật áy náy, tôi không thể động vào hắn ta."
"Tại sao?"
"Lời của bố cô rất có sức nặng, ông ta đã tỏ rõ sẽ che chở cho Quan Thiên Trạch, tôi cũng bó tay rồi. Cô với hắn cũng đâu có thù sâu oán nặng gì, hà cớ chi phải đi chọc hắn?"
Từ Thanh cúp điện thoại, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Cô mang giày cao gót chậm rãi đi vòng qua vòng lại trên hành lang, hàng chân mày nhíu tít lại.
Dễ thấy bố luôn bảo vệ Quan Thiên Trạch là vì sợ cô hoặc Tư Minh bất nhẫn ra tay lấy mạng gã, tiếc thay, gã đó lại là người không biết phải quấy, đừng nói biết ơn hay báo đáp, gã còn cố ý tìm xã hội đen hành hạ em cô, đánh đến nỗi toàn thân anh đều tràn ứ vết thương, máu tuôn không dứt. Nếu không phải e ngại nhược điểm của Diệp Kính Huy đang nằm trong tay gã, làm sao Tư Minh lại có thể...
Từ Thanh nhắm hờ mắt lại, cô ấn một dãy số khác.
Đầu dây bên kia truyền ra giọng nói hững hờ của một gã đàn ông: "Tiểu Thanh, hiếm khi em chủ động gọi cho anh đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!