Chương 40: Thỏa thuận (trung)

Lúc Tư Minh rời khỏi quán bar Crazy thì đêm đã về khuya, đi được vài bước thì trời lắc rắc mưa, những hạt mưa ti tí hòa cùng gió đêm ập vào mặt, lạnh thấu xương.

Anh thở hắt ra, tìm nơi trú mưa rồi lấy di động bấm một dãy số.

"Tư Kiệt, em về nhà chưa?"

"Em về rồi! Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Gã biến thái Quan Thiên Trạch sao tự dưng lại bắt cóc em uy hiếp anh? Anh vội vàng đi đâu? Ngay cả một tin nhắn cũng không để lại..."

"Được rồi, trước tiên đừng ồn nào nữa, em an toàn thì tốt, ở nhà đợi anh, tạm thời không nên ra ngoài, nghe rõ chưa?"

"A, đã biết."

"Em ngủ trước đi, đừng chờ anh."

"Dạ..."

"Có người gọi cửa cũng không được mở, hiểu chưa?"

"Hiểu ạ."

Lần này Quan Thiên Trạch ra tay thật sự rất thâm độc, gã dùng Tư Kiệt uy hiếp anh, thành thử anh chỉ có thể đành đoạn bỏ lại Diệp Kính Huy vừa bị giày vò trong căn phòng kín mít kia, nhờ A Tề chăm sóc, bản thân cấp tốc trở về cứu em trai. Sau khi vội vã tới Thanh Đảo cứu Tư Kiệt xong, thời điểm anh phóng xe như điên quay lại mới biết hắn đã đi mất từ lâu.

Lo lắng hắn gặp chuyện không may, anh nôn nóng chạy ra sân bay, nhà ga, thế mà nơi nào cũng hết sạch vé, buộc lòng phải đón xe bus, chuyển ba chiếc xe mới đến được thành phố B, tiếc thay tất cả đã quá muộn. Nào có ai ngờ Quan Thiên Trạch lắp đặt camera trong phòng, quay lại suốt cả quá trình ân ái đó, còn đón chuyến bay sớm nhất ngay hôm ấy tới thành phố B, gửi đoạn phim cho gia đình Diệp Kính Huy. Gã không trực tiếp công bố đoạn phim đó trước hết vì muốn cảnh cáo người nhà họ Diệp, dễ thấy là cố ý chừa lại một thứ để ra điều kiện với anh.

Khóe miệng Tư Minh nhếch lên nụ cười khổ, lại thuận tay ấn thêm một dãy số nữa.

Người nhận cuộc gọi là mẹ của Diệp Kính Huy, tuy đã gần năm mươi nhưng chất giọng của bà vẫn rất trong trẻo.

"A lô, xin hỏi tìm ai?"

"Dì, là con."

"Tư Minh à?" Có lẽ do máy bên kia hiện tên người gọi, Văn Tích Tuệ lập tức nhận ra giọng của Tư Minh, "Con nói dì dẫu nhận được cái gì cũng đừng mở ra xem, suy cho cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bây giờ con đến nhà dì được không, con muốn trực tiếp nói với dì vài chuyện."

Sân vườn nhà Diệp gia không lớn như ở New York, nhưng cách bày trí cũng đơn giản mà không kém phần tao nhã.

Đằng sau cánh cửa gỗ lớn mang đậm phong cách cổ xưa là một vườn hoa nhỏ xây thành hình tròn với đủ loại tử kinh

[1]

, những đóa hoa được mưa tưới ướt toát lên vẻ đẹp cực kỳ diễm lệ, từng khóm từng khóm rực màu đỏ ánh tía trong đêm tối lại càng yêu kiều hơn gấp bội.

Tư Minh đẩy cửa ra, người giúp việc liền cầm ô che cho anh.

"Cậu Tư, mưa lớn thế này sao cậu không dùng ô?"

Mưa ư? Lòng đang ngổn ngang trăm mối nên anh cũng chẳng nhận ra.

Tư Minh cười, đứng ở cửa giũ sạch nước đọng trên áo khoác, thay dép lê rồi bước vào phòng.

Văn Tích Tuệ đang mặc trang phục ở nhà, ngồi trên sô pha uống trà, âm lượng TV phát ra rất to, kênh điện ảnh đương trình chiếu bộ phim nhựa thời kháng chiến chống Nhật thuở xa xưa.

"Bà chủ, cậu Tư tới rồi." Người giúp việc ghé sát vào tai bà thông báo.

Văn Tích Tuệ ngoảnh đầu lại, cười hiền với anh: "Cậu Tư, lại đây ngồi đi." Đoạn, bà nói với người giúp việc: "Đem một tách trà lên cho cậu ấy, Thiết Quan Âm

[2]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!